Edit: Qing Yun
Loài sinh vật rồng này, tuy quan hệ trong tộc không mấy thân cận nhưng có lẽ vì sinh sản khó khăn cho nên loài rồng rất bênh vực người mình. Có người dám giết rồng vậy phải chuẩn bị tinh thần bị ngàn vạn con rồng khác đuổi giết.
Một khi giết rồng thì trên người sẽ bị nhiễm mùi máu rồng, chỉ cần là rồng thì đều cảm ứng được mùi này, cho nên nó được gọi là nguyền rủa của loài rồng. Người bị nguyền rủa chính là kẻ thù của cả loài rồng.
Người Tu Giới cảm thấy con rồng ở thành phố B kia là con cuối cùng trên thế giới, ai có thể ngờ bây giờ lại có một tổ tiên loài rồng nhảy ra. Đây đúng là tổ tiên rồi, vừa xuất hiện là trời sụp đất nứt, nếu nó muốn ra tay thì cả đám thiên sư căn bản không có lực đánh trả.
“Gào! Loài người đáng ghét!”
Rồng cực kỳ phẫn nộ, hai đốm lửa trong mắt như đang sôi trào, nó nổi giận ngửa đầu gầm một tiếng, quẫy cái đuôi, lập tức khiến đất rung núi chuyển.
Đây thật đúng là dậu đổ bìm leo, trước có rồng tác loạn, sau có vị trí vong ấn Phật cốt của nhà họ Hàn cũng loạn, cái này quả thật làm người không biết phải làm sao cho đúng.
Hàn Húc cười khẽ nói: “Những thiên sư này hoàn toàn không ngờ trên thế giới còn một con rồng như vậy. Con rồng tên Linh Hư này thù rất dai, lại còn có thù tất báo. Bây giờ cảm ứng được có rồng chết trên tay những người này, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506272/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.