Edit: Qing Yun 
Đó là một bàn tay trắng như ngọc, khớp xương rõ ràng. Lúc này, bàn tay ấy đang duỗi ra cầm lấy đoạn Phật cốt trên đài cao. 
Phật cốt mang theo ánh vàng kim nhàn nhạt, ngay cả Phật khí cũng đã nhạt đi rất nhiều so với trước kia. Nhưng khi đoạn Phật cốt rơi vào bàn tay này, nó lại bừng sáng, Phật khí nồng đậm. 
“A di đà phật…” 
Người cầm Phật cốt ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt cực kỳ tuấn tú, mặt như quan ngọc, giữa mày có nốt ruồi son, khiến người nhìn cảm thấy đoan trang, không thể xâm phạm. 
Ở đuôi mắt phải có một mảng đỏ tươi, giống như là máu không cẩn thận bắn lên. 
Quý Trường Qua thấy người như vậy thì rất kinh hãi, ông ta từng gặp người này… 
Nhớ tới lời đồn ở Tu Giới gần đây, trong đầu Quý Trường Qua hiện lên một suy đoán. 
“Đại sư… Minh Kính?” Ông ta kêu lên một câu không xác định. 
Minh Kính ngẩng đầu lên, bàn tay cầm Phật cốt xoay một cái, Phật cốt lập tức biến mất. 
“Quý Trường Qua.” Minh Kính nói. 
Quý Trường Qua hơi kinh ngạc, cảnh giác hỏi: “Tiền bối biết tôi?” 
Minh Kính cười nói: “Đương nhiên tôi biết ông, trí nhớ của tôi không kém tới mức đó, tôi có thể ra khỏi địa phủ ít nhiều nhờ có ông.” 
Quý Trường Qua hơi yên lặng, đúng là ông ta từng gặp người này, đó là ở trong địa phủ hơn hai mươi năm trước. Khi ông ta nhìn thấy người này, y đang bị trầm thủy liên khóa ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506271/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.