Edit: Qing Yun 
“… Cô và Hàn Húc có muốn đến nhà họ Hàn cùng tôi không?” 
“Nhà họ Hàn?” 
Việt Khê hơi ngạc nhiên, cô chỉ thất thần vài giây mà thức ăn cho cá trong tay đã rơi hết xuống hồ, khiến đàn cá quẫy mạnh tranh ăn, nhấc lên một đám bọt nước. 
“Đúng vậy, nhà họ Hàn.” Bạch Tề Tinh khẳng định lại một lần nữa, anh ấy nói: “Cô còn nhớ hai năm trước sau khi chia tay với hai người tôi đã đến nhà họ Hàn không, khi đó nếu không phải đã mua phù cao cấp của cô thì không biết bây giờ tôi ra sao đâu. Lần này thứ dưới nhà họ Hàn lại không yên phận, tôi tự bói cho mình một quẻ, là đại hung đó, cho nên mới muốn cô và Hàn Húc đi cùng, cô mạnh như thế, có cô ở bên chắc chắn tôi sẽ không xảy ra chuyện gì.” 
Việt Khê bắt được trọng điểm trong lời nói của anh ấy, hỏi ngược lại: “Thứ ở dưới nhà họ Hàn? Là cấm chế nhà họ à?” 
“Không, không phải cái này, tuy nói gần đây cái cấm chế kia đúng là có hơi khác lạ. Không, không chỉ cấm chế nhà họ Hàn, nghe anh tôi nói bốn cấm chế ở bốn nơi khác cũng đang bị lỏng ra rồi, mấy người trên của Tu Giới vì việc này mà đứng ngồi không yên. Có điều bây giờ đến nhà họ Hàn không phải cấm chế mà vì một con rồng…” 
“Một con rồng á?” Việt Khê càng nghi ngờ hơn. 
Bạch Tề Tinh gật đầu theo bản năng, chân mày vô thức nhíu lại, anh ấy giải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506268/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.