Edit: Qing Yun 
Trong nhà không còn ngọc để dùng, ngày hôm sau Việt Khê và Hàn Húc cùng nhau đến phố bán đồ cổ ở thành phố B để tìm ngọc. 
Ở thành phố này ngày nào trời nóng thì thật sự rất nóng, quán xá mở đầy đường, dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng sau khi thành phố B mưa liên tục hơn một tháng, khu này nhìn có vẻ tiêu điều hơn, chỉ có cửa hàng đồ cổ hai bên đường là mở cửa, khách hàng trong quán không nhiều, trước cửa trống trải đến mức có thể giăng lưới bắt chim. 
Ngọc mà Việt Khê muốn mua cũng không cần quá tốt, chỉ cần có thể sử dụng là được. Bản thân ngọc đã có linh khí, linh khí càng nhiều thì ngọc càng trong, cũng chính là chất ngọc càng tốt. Chẳng qua cô mua ngọc chỉ để củng cố hồn phách cho chị Thương, trong ngọc có một sợi linh khí là đủ rồi. 
Hai người vào một cửa hàng đồ cổ tên là Trân Bảo Các, hai người gấp ô bỏ vào giỏ ngoài hiên, vừa đi vào, Việt Khê đã không khỏi dừng bước chân. 
Trong quán để đèn, là ánh đèn màu vàng, ánh sáng nhìn hơi ảm đạm, nhưng dưới ánh sáng thế này, đồ cổ trong tủ kính nhìn cực kỳ đẹp. 
Việt Khê đưa mắt đánh giá cửa hàng, bước từng bước đi vào, đi được một nửa, cô chợt dùng bước chân, quay đầu nhìn tủ kính bên trái, biểu cảm trên mặt trở nên kỳ lạ. 
Bên cạnh tủ kính có một chiếc lư hương làm từ bạc, lư hương kia cực kỳ tinh xảo, bằng vào thị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506264/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.