Edit: Qing Yun 
Cầu thang dưới chân như không có điểm cuối, dù Ngô Tuyết chạy thế nào cũng không chạy thoát, cho đến khi chân cô ấy đột nhiên dẫm vào khoảng không, lúc đó cô ấy mới phát hiện dưới chân là vực sâu không đáy, một chân cô ấy đã bước vào vực. 
“Á!” 
Ngô Tuyết thất thanh hét lên, sau đó chợt cảm thấy có người túm lấy tay mình kéo mình lại. 
Ngô Tuyết thở hổn hển, kinh hồn chưa định, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu. Cô ấy nhìn xung quanh bốn phía, bấy giờ mới phát hiện chỗ này không phải cầu thang, cô ấy vẫn còn đang đứng ở hành lang, trước mặt có bốn người đang đứng. 
“Tôi… Tôi, mọi người, mọi người…” Cô ấy há mồm muốn nói, nhưng vừa mới mở miệng thì lại nói năng lộn xộn, ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết mình muốn nói gì. 
Việt Khê đi lướt qua cô ấy, ánh mắt lạnh lùng, cô trực tiếp duỗi tay vồ về phía trước, sau đó kéo về sau, ngay lập tức, một bức tranh đen nhánh có khung lồ ng kính bị kéo ra. 
Đó là một bức tranh sơn dầu, màu sắc vô cùng âm u, tranh vẽ một cầu thang xoay tròn, trên cầu thang tấp nập người, vẻ mặt những người đó đầy hoảng sợ, vẫn duy trì dáng vẻ khi vừa chết của họ, mỗi cách chết đều cực kỳ thê thảm. Một luồng tà khí thô bạo bốc ra từ bức họa, ập vào mặt mọi người, nỗi lòng ai nấy đều bị ảnh hưởng, trở nên tối tăm táo bạo lên. 
Đây cũng là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506262/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.