Edit: Qing Yun 
Văn Tiểu Thanh vốn tưởng rằng hôm nay mình đã chịu đủ kinh hãi, sợ là không ngủ được, nhưng không ngờ rằng cô ấy vừa đặt lưng xuống giường là ngủ say luôn, chất lượng giấc ngủ còn cao hơn bình thường, lúc tỉnh lại tinh thần rất phấn chấn. 
Buổi sáng tỉnh dậy, trời còn chưa tạnh mưa, mưa kéo theo hơi lạnh, cơn mưa này vừa đến liền xóa tan cái nóng, thậm chí ra khỏi phòng còn phải mặc thêm áo. 
Chị Thương làm bữa sáng mang đến cho họ, chị ấy làm mì, rải thêm một chút tương ớt đỏ và đậu phộng lên mì trắng, lại thêm một muỗng dầu nóng, dù ăn mì nước hay mì khô thì đều ngon tới mức khiến người muốn nuốt luôn đầu lưỡi. 
Khi Văn Tiểu Thanh và Ngải Hi ăn mì, cả hai kinh ngạc không thôi, bọn họ không biết nên hình dung mỹ vị trong miệng thế nào, cái loại vị cay và vị mì quyện vào nhau, dù sao cũng chính là hai chữ: ăn ngon! 
Việt Khê nhìn hai người này, hôm qua còn run rẩy nói mình sợ hãi, vậy mà ngủ một giấc tỉnh dậy, ăn thêm một bát mì là mặt mũi ai nấy sáng rỡ, hoàn toàn không nhìn ra kinh hãi chỗ nào. 
Quả nhiên đồ ăn ngon và giấc ngủ là thứ có thể trấn an tinh thần nhất! 
Việt Khê uống một ngụm nước chanh mật ong, nói: “Hôm nay tôi không có tiết học, ăn sáng xong sẽ đến trường hai người nhìn xem… Thứ kia càng giết người nhiều thì tà khí trên người càng mạnh, nếu cứ để vậy không quản, đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/3506261/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.