Edit: Xoài
Vào mùa đông dây leo trên giàn nho cũng khô héo, ánh mặt trời thiêu đốt đụn tuyết nhỏ trên giàn nho, khiến nó tan chảy nhỏ từng giọt, từng giọt xuống đất.
Hai người ngồi trên bậc thang, gặm hạt dẻ rang đường. Hạt dẻ rang chín rất mềm, cực kì thơm và ngọt, nhưng hơi khó bóc, tay Việt Khê vì bóc nó cũng rất đau.
“Hạt dẻ rang đường của nhà ở chỗ ngã tư mới ngon, nhà đó dùng cát để rang, cực kỳ chính thống……” Việt Khê vừa lột vừa nói thầm, rồi nghĩ tới một chuyện, cô nói: “Đúng rồi, những người đó tìm cậu gây rắc rối vì muốn khối thủy linh thạch kia …… Có lẽ chính là khối ngọc bích mà chúng ta lấy từ trên trán của thủy thú xuống. Nhưng không ngờ cậu lại lợi hại như vậy đó, chỉ kém tôi một chút thôi.”
Hàn Húc cười vô tội, nói: “Tôi cũng không ngờ những người đó yếu như vậy, may mà sư phụ cô có cách dạy dỗ.”
Việt Khê mím môi cười, có chút đắc ý nhỏ, suy nghĩ một chút cô lại nói lời thấm thía: “Cho nên cậu càng phải nỗ lực tu luyện, nếu không sẽ bị người khác ức hiếp. À, nói không chừng ngay cả quỷ cũng muốn cắn cậu một miếng……”
Hàn Húc nhìn cô, nói: “Sư phụ cô lợi hại như vậy, nhưng sao tôi chưa từng thấy cô tu luyện.”
“Tôi sao? Tôi khác với các cậu, thể chất của tôi khá đặc biệt. Nói cách khác, tôi chính là thiên tài trong truyền thuyết!” Việt Khê tự khen chính mình mà không hề đỏ mặt.
Hàn Húc liền cười, chân thành khen ngợi: “Sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/1194198/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.