Edit: Heo Lười, Qing yun
Ánh nắng mặt trời mùa đông từ trên trần nhà rơi xuống dưới, cho dù ánh mắt trời có rực rỡ như thế nào, cũng không khiến người cảm thấy ấm áp hơn dù chỉ một chút. Vô số cánh hoa màu hồng đang bay phấp phới trên bầu trời, cảnh tượng này quả thức giống như mấy cảnh nam nữ chính gặp nhau trong phim thần tượng lãng mạn, nhưng mà đáng tiếc không khí hiện tại lại không được đẹp như bên trong phim, ngược lại giương cung bạc kiếm, âm trầm đến đáng sợ.
Lục Minh vẫy tay một cái, chỉ thấy trên mặt đất có mấy con quỷ nhỏ chạy đến bên người, đồng tử trắng bạch nhìn chằm chằm về phía Việt Khê, ánh mắt lạnh băng, không có một chút tình cảm nào của con người, ánh mắt của anh ta, làm người nhìn vào có cảm giác như một con dã thú đang nhìn mình.
“……Đào hoa tinh năm trăm năm, sắp hoá thành hình thế mà cứ bị cô phá hủy như vậy, đây chính là tâm huyết mà lão đại tôi chuẩn bị suốt mấy chục năm nay. Cô bé này, cô cũng thật sự quá đáng.” Lục Minh vuốt cằm, ý cười âm trầm nhìn Việt Khê, ánh mắt đầy hứng thú của anh ta đảo quanh khuôn mặt của Việt Khê, sau đó làm ra vẻ thương hại nói: “Một cô gái xinh đẹp, mà phải chết sớm như vậy cũng quá đáng tiếc…..Nhưng mà không sao, cho dù cô có chết, tôi cũng sẽ luyện hoá cô thành cương thi, để lưu giữ vĩnh viễn lại vẻ đẹp của cô trên thế gian này.”
“Lôi pháp, cửu thiên!”
Vẻ mặt Việt Khê không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chu-anh-ta-cong-duc-vo-luong/1194197/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.