Hai người kia dường như nghe hiểu nhưng không đáp lại được nên chỉ gật đầu rồi cúi chào. 
*Thì ra ở đây cũng có tách biệt ngôn ngữ... Cứ tưởng không có chứ* Y Dạ phát hiện. 
Theo sự chỉ dẫn của Liễu Y Tịnh, hai vị hoàng tộc Nam Vận kia được hai nô tì và bốn lính canh dẫn tới chỗ nghỉ. 
"Tiếp theo là ai tới vậy ạ?" Y Dạ tò mò. 
"Ở cửa này thì hầu hết là các sứ thần từ nước khác tới thôi nên... Ta nghĩ tiếp theo là... Bắc Băng đế quốc chăng?" Liễu Y Tịnh đoán bừa. 
"... Bắc..." 
"Sứ thần của Liên bang Tây Vực tới!" tiếng hô của thái giam kia lại cất lên. 
Từ xa, một cỗ xe ngựa mang đậm chất phương Âu tiến tới. 
Cỗ xe này to hơn, trông xa hoa hơn hẳn. Xe màu trắng sứ với những viền hoa dát vàng, bánh xe to cũng dát vàng nữa, nắm tay cửa đính luôn hồng ngọc mới chết. 
*Chà... đây chính là phong cách Âu cổ sao?* Y Dạ tròn mắt nhìn cỗ xe xa hoa. 
"Chào mừng đến với Đông Vận quốc" Liễu Y Tịnh và Y Dạ lại tay cầm váy, cúi chào theo kiểu của người Tây Vực. 
Người Tây Vực đúng là dạng á nhân. Như vị sứ thần này, ông ta thoạt nhìn là một quý ông cao lớn, không biết ông ta cố giấu như thế nào nhưng vẫn để lộ cái đuôi ngoe nguẩy phía sau. Không rõ ông ta là con gì nhưng cái đuôi cứ ngoe nguẩy không ngừng thế kia làm Y Dạ nín cười tới đỏ mặt. 
*Quý ông này là đang thích thú hay gì thế này?* Y Dạ cười thầm. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-thuoc-ve-nu-phu/1373222/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.