- Nhiên nhi, đến rồi.
Hai đứa trẻ vẫn còn cãi nhau inh ỏi nghe thấy tiếng nói cũng im bặt nhìn về phía cậu.
Một bộ dáng lười quan tâm nhưng trước tiếng nói đó vẫn ra vẻ đứng đắn hơn.
- Cảm ơn người, nương.
Cậu nhìn về phía Cố Thi...giờ phải gọi là Nguyệt nương mới đúng.
Bà chính là người đứng sau cha nương hi sinh quá nhiều vì cậu.
Cố gia bị Hắc vực tấn công cũng là một tay bà sắp đặt, mỗi lần đều không hề luyến tiếc, một lòng giúp đỡ cậu đến cuối cùng, bất kể hậu quả.
Cậu cũng của có gì để đền đáp xứng đáng với ân quá lớn như vậy, chỉ có thể giúp bà thực hiện nguyện vọng.
- Vậy ta muốn con gọi ta bằng nương có được không?
Tất cả những thứ bà hi sinh lớn lao như vậy lại chỉ muốn cậu gọi bà như vậy, thật...
- A nương.
Nhìn bà cậu lại thấy được hình ảnh của nương, càm ơn người.
Bốn người bước xuống thuyền phù trở thành nơi tập trung ánh mắt nhiều nhất đổ về, mới bằng này đã như vậy, nếu nghe theo Ngọc nhi hóa trang nữa chắc ...hazzz
- Công tử, người là châu báu của chúng ta, tuyệt không thể để đám phàm phu tục tử kia đặt ánh mắt bẩn thỉu của chúng lên được!
Thẩm Vân Tiêu bị xoay mòng mòng một trận, y phục cũng bị thay mới toàn bộ, bộ hồng y đỏ rực ôm sát lấy thân hình mảnh khảnh, mong eo thon được đai lưng màu đen ôm vừa khít tôn lên vóc dáng chuẩn đẹp.
Từng nếp gấp trên y phục được tỉ mỉ sắp đặt đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341263/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.