Thẩm Vân Tiêu ngệt mặt ra đứng đơ trước cửa chùa.
Ủa? Gì vây? Ủa? Ủa?
Trong đầu suy nghĩ loạn một vòng vẫn quyết định đi theo vị đại sư kia.
Ngồi chùa xây trong khú rừng rậm tlrapj, xung quanh toàn cây với lá, hoàn toàn tách biệt với thế gian, không giống như Lam Đình tông dùng truyền tống trận để đi ra bên ngoài mới có thể tiếp xúc với nơi phàm tục.
Nơi này tuy tách biệt nhưng lại giống như không tách biệt, chỉ tiếp người có duyên mới có thể tìm ra nói này.
Chùa cũng không rộng lắm, những kiến trúc bằng gỗ cổ xưa khắc lên đó những dòng kinh phật càng làm nơi này trở nên thanh tịnh.
Bước vào nơi này cũng khiến cho cậu cảm thấy thức hải của mình được thả lỏng, thanh tịnh không ít.
- Đã đến nơi, mời hai vị thí chủ.
Vị đại sư kia khẽ cúi mình làm động tác mời, tay vẫn không ngừng lần tràng hạt trên tay.
Bên trong khu vườn nhỏ được kê một cái bàn đá với vài cái ghế đá ngay dưới tán cây vô cùng hòa hợp.
Cạnh bàn đá là vị cao tăng đang tụng kinh, hai mắt người kia luôn nhắm chặt nhưng vẫn biết được hai người đã xuất hiện.
- Mời hia vị thì chủ.
Cao tăng kia điềm tĩnh, khuôn mặt hài hòa tràn đầy nét từ bi, bên tay cầm một cây trượng vàng.
- Ngài là đại sư ở trong Vạn linh kiếm?
Đại sư cười mỉm hòa nhã.
- Ta là Minh Tịch, chúc mừng thí chủ tìm được kiếm cho mình.
Minh Tịch ôn hòa hữu lễ tiếp đón cậu.
- Thẩm thí chủ là hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341253/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.