Thẩm Vân Tiêu không ngừng phun tào vị tiền bối này trong lòng nhưng vẫn giữ cho mình vẻ ngoài kính già yêu trẻ.
- Lão tiền bối, cảm ơn lòi chúc này của người nhưng người cũng chơi khăm ta quá rồi đi.
Cậu vừa lật hết trang cuối cùng, cả quyển công pháp dầy cộp liền hóa thành bột mịn, tuyệt không có người thứ hai trên đời có thể biết được.
Thẩm Vân Tiêu nhanh chóng quay lại chỗ Tạ Quân Lẫm, vừa về đến nơi đã thấy Tạ Quân Lẫm tỉnh lại đứng quay lưng về phía cậu.
- Tạ sư huynh!
Cậu vui mừng chạy lại, người kia nghe gọi cũng quay đầu qua nhìn cậu.
- Huynh tỉnh lại từ bao giờ vậy?
Người kia nhìn cậu chăm chú đến múc lầm cậu phát ngượng mới cất tiếng hỏi.
- Ngươi quen biết ta sao? Ta là ai?
Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ trong đầu vô cùng mịt mờ, chỉ biết trước khi ngất đi hắn ôm thứ gì đó, rất âm áp, rất thơm.
Nghĩ đến đây hắn theo bản năng ôm chặt lấy cậu, cả người cậu vô cùng vừa vặn trong vòng tay hắn.
Hắn gối cằm lên vai cậu, mùi thơm nhè nhẹ nơi chóp mũi khiến hắn vô cùng quen thuộc muốn thân cận.
Thẩm Vân Tiêu:...
Cậu chưa kịp trả lời đã nằm trọn trong vòng tay của Tạ Quân Lẫm.
Đù má, Tạ sư huynh..ô..ôm ta aaaaaaaaa.
Từ, ngừng khoảng chừng là hai giây, bình tĩnh, bình tĩnh...bình tĩnh thế quái nào được aaaaaaa.
- Tạ sư huynh, huynh buông ta ra đã...
Thẩm Vân Tiêu cả gương mặt đỏ bừng, trên nền da trắng với mái tóc bạc càng làm màu hồng trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341252/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.