Lúc này cậu phải suy trì bình tĩnh, vừa vận động não bộ nghĩ cách thoát ra khỏi chỗ này.
Không biết có phải do mệt mỏi quá độ hay không mà cậu thϊếp đi tự bao giờ.
Bên trong hầm giam, hai nữ nhân xinh đẹp ngồi bên trong, dáng vẻ vô cùng chật vật nhưng đôi mắt vẫn luôn cảnh giác với mọi nơi trong nhà giam.
- Cộp cộp.
Tiếng bước chân nên trên đất đều đều tiến tới trước lồng giam, tà y phục trắng muốt xuất hiện trước mắt hai người làm đôi mắt hai người xuất hiện tia sáng.
- Vân Tiêu, may quá, đệ vẫn chưa bị bắt, mau chạy đi kiếm người...hự!
Yến Thu bất ngờ, cảm giác đau đơn truyền từ bụng cô làm cô không thốt nên lời.
Tâm Liên kinh hoàng đỡ Yến Thu cẩn thận đặt nàng nằm xuống đất.
- Vân Tiêu, sao đệ làm vậy với Thu Nhi?
Thẩm Vân Tiêu vẫn đứng trước lồng giam, máu nhuộm đỏ cả thanh kiếm chảy dọc theo lưỡi kiếm rơi xuống đất.
Ngươi nọ vận y phục tuyết trắng quả thật không phù hợp với nơi này một chút nào, đối mắt hổ phách không còn linh động chỉ còn sự mờ mịt, lạnh lẽo sắc bén khó thể diễn tả.
Cô ở cùng Thẩm Vân Tiêu không lâu cũng chưa thấy tình trạng này của cậu bao giờ.
Thẩm Vân Tiêu lạnh lẽo bước vào trong lồng giam, cậu giơ thanh kiếm vận dụng linh lực chém về phái trước làm mặt đất nứt tung một mảng.
Yến Thu kinh hoảng thất thố ôm Yến Thu đang chảy máu khó nhọc nhìn cảnh trước mắt.
- Vân...Vân Tiêu, đệ...đệ...
Yến Thu gắng phát ra thành lời nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341250/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.