Nữ nhân nhìn Tạ Quân Lẫm nở nụ cười.
- Câu này dành cho ngươi mới đúng a.
Nữ nhân đưa quả nho vào miệng, vị vừa ngọt vừa chua khiến ả ta càng thích thú.
- Ngươi động tâm rồi, đó là đồ của chủ nhân, ngươi nên biết điều đi.
Tạ Quân Lẫm nhíu mày, đôi mắt sắc lẹm nhìn nữ nhân trên giường.
- Ai da, làm gì mà căng, ta cút, ta cút.
Nói xong liền hóa thành làn khói đỏ biến mất.
Hắn không biết động tâm là sao nữa.
Mỗi lần thấy Thẩm Vân Tiêu nói chuyện với hắn, bám lấy hắn đều cảm thấy tâm trạng luôn rất tốt, nhưng thấy Thẩm Vân Tiêu nói chuyện với người khác liền rất khó chịu, cậu cười với người khác càng khó chịu hơn.
Mặc dù không lộ mặt nhưng vẫn khiến hắn thật không tốt, cũng như vừa nãy để chứng minh mình không có một chút tư niệm gì với cậu hắn đã bắt cậu phải tháo mặt nạ.
Bây giờ hắn hối hận rồi, thật muốn bắt cậu, xích cậu lại để cậu không thể rời khỏi hắn, để cậu chỉ có thể nhìn một mình hắn, thuộc về một mình hắn.
- Chết tiệt!
Tạ Quân Lẫm bóp nát mặt nạ trong tay thành bột mịn trên mặt đất, hắn suy nghĩ cái quái gì vậy!
Hôm sau, đúng như đã hẹn, Thẩm Vân Tiêu đi đến căn phòng lúc trước đã hẹn.
- Hửm? Ngươi ở tầng nào?
Từ phía sau lưng cất lên tiếng nói thanh thúy, cậu quay lại cung kính.
- Dạ, tiểu nô ở tầng 5.
Nữ nhân ưỡn ngực nhìn chằm chằm cậu khiến cậu hơi giật mình, thấy thời gian có vẻ hơi lâu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/341249/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.