- Nương Tử, lão Phúc vừa câu được mấy con cá cho nhà ta...
Thẩm Phùng Sơn cầm hai con cá hí hửng mở cửa đi vào, thân hình hắn cứng ngắc lại, đồng tử co rút như không tin vào mắt mình.
- Cha.
Cậu nhẹ gọi tiếng, sống mũi có hơi cay cay.
- Huynh, đứng trước cửa làm gì, còn muốn ăn tối không vậy.
- A, sư phụ, đợi ta.
Theo phía sau chính là Thẩm Vũ Thư cứng đờ người.
Thúy nhi hai mắt ngập nước khóc nức lên xông thẳng vào lòng cậu.
- Aaaaa Tiêu ca ca....
Thúy nhi bây giờ cũng chả còn nhỏ nữa, đã là một thiếu nữ rồi mà vẫn mít ướt như vậy.
Cậu bất lực nhẹ thuận khí cho cô.
- Thúy Nhi tỷ, tỷ sao lại ôm hắn, tỷ là nương tử của ta mà!
Thẩm Vân Duệ nãy giờ ngơ ngác không hiểu gì, đã vậy cái người mới tới này lại cướp Thúy nhi tỷ cảu nó khiến nó tức muốn xì khói.
- Phụt....hahahahaha.....
Thẩm Vũ Thư cười ngặt ngỡ vội ngồi xuống ghế đá ôm bụng do cười nhiều mà đau quặn của mình.
Những người khác cũng không nhịn được mà bụm miệng cười khiến mặt nhỏ của nó đỏ bừng tức giận như trái bóng vậy.
- Con nói không đúng sao, không cho cười!!!
Bộ dáng tạc mao của nó càng khiến mọi người nhịn không được mà phải quay đi vịn vào đâu đó để không lăn ra đất.
Cái tên Thẩm Vũ Thư thì hay rồi, cười ngặt đến mức bây giờ bụng đau đến xanh mặt mà vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/2995767/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.