Tạ Quân Lẫm nắm kiếm trong tay, thân thể nhẹ phiêu chuyển động, kiếm và người như hòa làm một, một khác khó thể miêu tả nổi.
Nguồn năng lượng ấm áp ôn nhuận hòa với linh lực của hắn mang màu lam bạc, từng chút chút khiến ma khí hoảng sợ mà rút lui.
Cả đại lúc lần đầu tiên chứng kiến, bầu trời bị chia cắt làm hai mảng, một bên đêm ngòm u tối đầy máu, một bên chói lọi đến kinh người, vầng sáng rực rỡ ấm áp nối lại dòng chảy tự nhiên.
Mọi sự sống giống như được hồi sinh, vạn vật sinh sôi nảy nở.
Những tu sĩ bị thương cảm cũng dần cảm thấy miệng vết thương khép lại một cách thần kì, dưới tia sáng họ cảm nhận được cơ thể như được thoát thai đổi thịt vậy.
- Không, không thể, sức mạnh của ta là tuyệt đối, sao lại có thể như vậy cơ chứ!!!
Tư Khải Địch bị chém đứt nguyên cánh tay, ma khí phản phệ ăn mòn vào thân thể hắn khiến hắn đâu đớn kinh khủng muốn phát điên.
- Dừng lại được rồi!
Tư Khải Địch quỳ gục xuống, tay trái ôm lấy cánh tay phải vẫn còn đang nhỏ máu tong tong.
Tạ Quân Lẫm nâng kiếm, mũi kiếm chĩa thẳng vào cổ Tư Khải Địch.
Tư Khải Địch gục đầu xuống, mái tóc đỏ bị cắt lung tung rối bù chật vật, không còn nhận ra bộ dáng điên cuồng trước đó.
- Không, không thể như thế được, không thể...
Lần đầu tiên hắn cảm thấy cảm giác sợ hãi, nó như đang nuốt chửng hắn vậy, tâm trí hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/2995765/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.