Sau khi trở về, Thẩm Vân Tiêu cuối cùng cũng đi ngủ một mạch đến tận giữa trưa thì bị tiếng gõ của đánh thức.
Thẩm Vân Tiêu có thói gắt ngủ, bị người ta gọi dậy làm mặt cậu nhăn chặt lại, nhưng nghe thấy giọng nói lập tức tỉnh táo hoàn toàn.
- Sư đệ.
Thẩm Vân Tiêu vọt đi thay đồ, khoác mọi thứ có thể lên người vội ra ngoài.
- Tạ sư huynh, có chuyện gì không ạ?
Tạ Quân Lẫm nhìn người trước mặt đưa ra một chiếc mặt nạ gỗ che toàn bộ gương mặt ngoại trừ đôi mắt, mùi hương thơm nhè nhẹ tỏa ra từ mặt nạ thơm nhè nhẹ, vô cùng thoải mái.
- Sư tôn nhờ ta đưa cho đệ, nó có thể chắn được một kích toàn lự của đại thừa kì.
Thẩm Vân Tiêu nhận lấy đeo lên, mái tóc màu trắng bạc xõa tung trong gió lấp lánh đến lóa mắt.
Khuôn mặt bị che hết chỉ còn lại đôi mắt không còn là màu đen, thay vào đó là màu hổ phách tuyệt đẹp, linh động nhìn hắn đến ngây ngô, trong sáng.
Tạ Quân Lẫm lần đầu tiên thất thần ngắm một người lâu như vậy, đã thế lại còn những hai lần.
Quả nhiên vị sư đệ này đem đến thật nhiều bất ngờ cho hắn mà.
- Từ nay đệ cũng cần thiết phải lên lớp nghe giảng bài, đệ tử của trưởng lão có thể tự học, có điều gì không hiểu thì hỏi ta.
Thẩm Vân Tiêu nói một tiếng đa tạ, đợi Tạ Quân Lẫm rời đi cũng đi vào phòng.
Trên kệ sách có khá nhiều thể loại, đan dược, phù chú, trận pháp, ...
Chỉ tiếc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/277969/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.