10 năm không ngắn cũng không dài, đối với người tu tiên cũng chỉ là một lần bế quan đột phá mà thôi.
Nhưng đối với phàm nhân, đó là cả một quãng thời gian để một đứa trẻ trưởng thành.
- Tiêu ca ca, huynh đừng có trộm đan dược của muội nữa a, sư phụ sẽ trách phạt đó.
Tiếng nói thanh thúy như chuông bạc vang vọng trong không gian lạnh lẽo ngày đông làm tăng thêm phần sức sống.
Cô bé mặc một thân lụa hồng dầy nặng, đôi mắt tròn xoe trừng cậu, hai má phồng lên thở phì phò tức giận nhưng vẫn không dấu được nét đẹp thanh tú, đáng yêu.
- Thật keo kiệt, có vài viên bổ linh đan thôi mà muội đã mắng huynh thế này rồi, chả bù hồi bé muội đáng yêu biết bao nhiêu.
Cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành hơn không ít, dung mạo chưa nảy nở hẳn nhưng đã dự báo tương lai là một đại mỹ nhân.
Thiếu niên mặc một thân y phục trắng, mái tóc trắng bạc tùy tiện cột lại bằng dây lụa xanh ngọc như muốn hòa tan vào trong nền tuyết trắng.
Đôi mắt màu hổ phách linh động đầy ý cười nhìn cô bé dưới gốc cây.
- Ta mách sư phụ huynh khi dễ ta, lấy đan dược của ta.
Thúy nhi bực tức đá vào thân cây làm cả mảng tuyết đội lên đầu trông như người tuyết nhỏ.
- A, sư phụ, Tiêu ca ca khi dễ Thúy nhi a.
Cô bé mím chặt môi, hai má phồng lên hồng hồng không biết vì quá lạnh hay vì tức quá nên vậy.
Đôi mắt to long lanh ngập nước khóc òa lên.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/277961/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.