- Anh Tiêu, đừng nói cho chị em biết mà, chị ấy sẽ đánh em nát mông mất.
Cô bé bám chặt lấy eo Thẩm Vân Tiêu la khóc um sùm.
- Biết sẽ bị đánh vẫn còn xem, sắp thi cấp 3 rồi lại còn không tập trung vào học, phải để chị Yến dậy dỗ lại em từ từ thôi.
Thẩm Vân Tiêu cười lên nụ cười nham hiểm.
- Anh Tiêu à, em biết sai rồi mà, đừng mà!!
Triệu Như Nguyệt hai mắt lấp lánh nhìn cậu đầy chờ mong.
- Rồi rồi, lại dở chiêu này, thật hết cách với em mà.
Thẩm Vân Tiêu thở dài, quay qua gõ lên trán Triệu Như Nguyệt.
- Anh không bảo chị Yến là được, nhưng quyển tiểu thuyết này anh tịch thu.
- Anh thật là ác độc mà, nguyền anh bị thần xuyên không rước đi đi.
Mặc sự cầu xin thảm thiết của Triệu Như Nguyệt, cậu vẫn lạnh lùng quay lưng về phòng.
Nhìn cuốn sách trên tay lẫn cả một đống trên kệ sách, thật không hiểu tụi con gái sao lại thích mấy thể loại này nữa.
Bố mẹ Thẩm Vân Tiêu mất sớm do tai nạn giao thông, cậu thì bị đá qua đá lại giữa mọi người trong họ, đến năm cấp 3 thì hoàn toàn chuyển ra ngoài ở.
May mắn gặp được Triệu Như Yến - bà chủ nhà trọ, chỉ cần 200k/tháng và kèm học cho Triệu Như Nguyệt, rất hời cho cái ví tiền của cậu.
Mười giờ tối là lúc cậu tan làm, vơ lấy cái khăn lau sạch nước trên tóc, mở cuốn tiểu thuyết mới thu của Triệu Như Nguyệt.
Bìa sách với dòng chữ màu hồng ((Bảo Bối, đừng nghĩ sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-ooc-roi/277959/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.