Chương trước
Chương sau
Tạ Hi đen mặt tìm kiện quần áo mặc vào cho Sở Ngư, mím chặt môi mỏng, buông xuống hàng mi dài nhấp nháy, giống như một con bướm không tìm được phấn hoa, cực kỳ ủy khuất.

Sở Ngư theo động tác của y duỗi tay nhấc chân, nhịn không được cười, xoa đầu Tạ Hi, có chút đau lòng thay đứa nhỏ này.

Tóm lại cùng nhau vận động để ra mồ hôi là không có khả năng. Sở Ngư xoa xoa huyệt thái dương, trải qua một hồi lăn lộn như vậy, phong hàn tựa hồ đỡ hơn một chút, hô hấp thông thuận, cũng không còn mơ mơ hồ hồ.

Tuy khổ cho Tạ Hi, bất quá với hắn mà nói cũng là một chuyện may mắn......

Sở Ngư chớp chớp mắt: "Sư đệ, ta hình như đã khôi phục."

Tạ Hi nhìn chằm chằm con người nho nhỏ trước mặt mình, lần đầu cảm thấy ảo não với dáng vẻ này của Sở Ngư. Y dừng một chút, véo véo mặt hắn: "......Khôi phục là tốt rồi, bên ngoài vẫn còn gió tuyết lớn, sư huynh ngủ tiếp một lát nữa đi."

Buồn bực cũng vô dụng, làm không được chính là làm không được.

Sở Ngư hắng giọng, ôm cổ Tạ Hi một lần nữa nằm trở về, đem đầu dựa lên cổ y. Sau khi bình tĩnh lại, hắn cũng bắt đầu cân nhắc.

Cơ thể hắn trở lại bình thường không phải bởi vì chịu phong hàn, mà là bởi vì Tạ Hi vẫn luôn vận chuyển linh lực cho hắn. Đến một giới hạn nhất định, hắn sẽ biến trở về.

Cùng lý, lăn lộn trong chốc lát, linh lực tiêu hao sẽ lại bị thu nhỏ......

Tạ Hi cũng nghĩ đến việc này, ôm thân hình nhỏ trong lòng mình, hai mắt lấp lánh: "Sư huynh, ta chuyển thêm một đoạn linh lực cho huynh."

Sở Ngư nghiêm khắc cự tuyệt.

Không phải hắn muốn bắt Tạ Hi cấm dục, ngược lại đối tượng phóng thích cấm dục cuối cùng đều là hắn...... Chủ yếu là Tạ Hi hiện nay vừa lúc đang ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ viên mãn, tùy lúc có thể tiến giai Nguyên Anh, cần một lượng linh lực khổng lồ để duy trì cho nên cần tận lực bảo trì linh lực trong trạng thái tốt nhất, có thể không cần liền không cần.

Cho hắn linh lực vừa tốn thời gian lại cố sức, thật sự là không có lợi lúc này.

Tạ Hi lại thở dài, cúi đầu nâng mặt Sở Ngư lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán hắn.

"Ngủ đi."

***

Linh Cảnh bị đại trận phong tỏa, thường nhân chỉ biết Linh Cảnh ở phương nào, lại không biết chính xác ở chỗ nào. Chỉ có tu sĩ mới có thể mơ hồ cảm nhận được linh lực dao động, có cơ hội đi vào.

Sở Ngư tiến vào đại bản doanh ma tu, phản ứng đầu tiên là: Đcm, nơi này quá yên bình!

Toàn bộ Linh Cảnh tương đương với một cái địa giới, thành trì trải rộng, sinh cơ bừng bừng. Tại thành trì cơ bản đều là tu sĩ cấp thấp cùng tộc nhân không có linh căn. Không giống khung cảnh hoang vắng, người người đều mang theo lệ khí bên ngoài Linh Cảnh kia, nơi này ngược lại có vẻ có rất nhiều sinh khí.

Sở Ngư trong lòng cảm thán một tiếng, ngẩng đầu vừa thấy phía trước có hai ma tu phi hành tốc độ quá nhanh, "Phanh" đâm vào nhau, thiếu chút nữa đồng thời ngã xuống.

...... Quả nhiên, Tu chân giới rất cần một quyển 《 An toàn giao thông hàng không cho ngự kiếm pháp 》.

Hắn còn chưa kịp chửi thề, hai ma tu kia đã không nói hai lời, đỏ mắt rút kiếm chém nhau.

Một câu giao lưu cũng không có, trực tiếp đánh nhau luôn?

Sở Ngư trợn mắt há mồm, xem thế là đủ rồi, thu hồi lời vừa rồi.

Rốt cuộc là lệ khí trọng ma tu, yên bình gì đó đều chỉ là mây bay.

Rút kinh nghiệm lần trước, Sở Ngư không tiếp tục đi hỏi đường. Dù sao cũng đã tới Linh Cảnh rồi, Mị Âm Cốc cũng không xa.

Loại tâm tình vui sướng này cũng không duy trì được bao lâu, Sở Ngư liền phát hiện điều không đúng.

Vì sao mấy ma tu lại đây vây xem đều bắt đầu rút kiếm?

Không đến mức là xem náo nhiệt xem đến mức chính mình cũng muốn cắm một tay đi?

Trong đầu mới vừa toát ra ý niệm này, Tạ Hi bỗng nhiên giơ tay, chặn đứng từ phía sau một đao đánh lén. Hai ngón tay y kẹp đao, nhẹ nhàng bẻ gãy.

Sở Ngư thức thời mà ôm chặt cổ Tạ Hi, nói: "Xem ra Linh Cảnh chính là một cái bẫy, ta có chút thắc mắc bọn họ như thế nào phát hiện ra chúng ta."

Lúc này mới vừa tiến vào Linh Cảnh, còn chưa kịp ngắm cảnh thưởng thức một phen đã bị phát hiện?

Tạ Hi một tay rút kiếm, một tay ôm Sở Ngư, mím môi nhìn nhìn trên dưới trái phải vây đầy ma tu, "Nghe nói người của Độn Nguyệt Môn có một loại thiên phú đặc thù. Cho dù người kia không dùng linh lực cũng có thể nhìn ra đối phương là chính hay tà."

Loại pháp quyết này thực nhàm chán. Nghe tới cũng rất vô nghĩa, nhưng ở khoảnh khắc giao chiến chính ma lại thập phần hữu dụng, quả thực chính là thần thuật, có thể ngăn chặn mật thám của chính đạo. Sở Ngư mới tự thân tới chiến trận vài lần, không rõ mấy chuyện này lắm, nghe Tạ Hi nói, nhịn không được líu lưỡi.

......Tác giả quyển sách này rốt cuộc cho ai bàn tay vàng thế? Nam chính đứng ở chính đạo bên kia mà đúng không?

Bất quá xem ra vì để bắt bọn họ, Độn Nguyệt Môn đã phân tán đệ tử ở mọi nơi trong Linh Cảnh, cũng là rất lo lắng.

Tạ Hi đã nhiều ngày tích tụ hỏa khí, ánh mắt lạnh lùng mà quét xung quanh, bỗng nhiên nhằm đến mấy ma tu gần nhất, kiếm quang Đoạn Tuyết chợt lóe, trầm tĩnh như điện, một kiếm quét ngang xuống. Kiếm khí sắc bén bá đạo gào thét mà đi, những ma tu không biết sống chết rút kiếm chắn, tức khắc kiếm chiết người vong, miệng phun máu tươi bay ra xa.

Thấy tình thế không ổn , mấy ma tu ăn ý nhìn nhau, lật tay lấy ra mấy trương bùa chú, phát động linh lực ném về phía hai người.

Tạ Hi sắc mặt bất biến, dùng pháp bảo Sở Ngư đưa cho, tùy ý chọn một cái, nhẹ nhàng thổi ra một hơi. Linh lực bao vây lấy những lá bùa chú, bị linh tức thúc giục, lập tức lấy tốc độ cực nhanh bay đi, "Phanh phanh phanh" nổ mạnh thành một đoàn, mờ mờ ảo ảo nghe được vài tiếng kêu thảm thiết.

Xác chết một đống lại một đống, vũ khí của ma tu vĩnh viễn phong phú hơn nhiều so với chính đạo, lung tung rối loạn nào là lưu tinh chùy, châm độc, đồng thau xoa, đầu hổ câu, phụ trợ còn có một ít linh thú.

Nhưng không một thứ gì hữu ích.

Đều bị nam chính một chiêu đánh gãy.

Sở Ngư xem nam chính ngược đãi người đến vui vẻ, hai mắt tỏa ánh sáng, cảm thấy Tạ Hi tư thế nào cũng soái khí. Hắn nâng mặt y lên hôn một cái như khen thưởng, lại cúi đầu cười tủm tỉm mà nhìn ma tu người trước ngã xuống, người sau tiến lên, gắt gao lao tới.

Được khen thưởng, Tạ Hi càng thêm sung sức, một chân dẫm lên mặt một ma tu xoát địa lao ra khỏi vòng vây, trở tay đem Đoạn Tuyết cắm về bên hông, trên tay lập tức kết ấn bấm tay niệm thần chú, một tia hồng quang ẩn ẩn trên ngón tay.

Không một động tác dư thừa, Tạ Hi đánh ra một pháp quyết, ánh lửa phần phật một tiếng tận trời, ngọn lửa đỏ đậm trong nháy mắt vây đánh ma tu mới vừa rồi còn bao vây bọn họ. Vì cách xa, Sở Ngư có thể rõ ràng mà nhìn thấy hình dáng của ngọn lửa kia.

Như là Thao Thiết, đem ma tu tất cả đều nuốt vào bụng, chuẩn bị tiêu hoá.

Sở Ngư xuyên đến thế giới này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nam chính dùng đại chiêu. Trong lòng không khỏi tò mò, còn muốn duỗi cổ ra xem, đã bị Tạ Hi bưng kín mắt.

Giọng của y trầm thấp, vang ở trong trái tim hắn, khiến lòng Sở Ngư phát run.

"Sư huynh, cảnh tượng này không thích hợp cho huynh xem."

Sở Ngư: "......Ngại quá, kỳ thật ta thật sự không phải là trẻ vị thành niên......"

Tạ Hi không cách lý giải, im lặng một chút, tiếp tục nói: "Sư huynh là một người cao khiết như trích tiên, cầm kiếm giết người hay là xem người bị giết, đều không thích hợp với sư huynh." Y cúi đầu, không muốn xa rời mà cọ cọ mặt Sở Ngư, "Ta không muốn sư huynh khó chịu."

_(:3" ∠)_......

Sở Ngư không nói gì.

Nam chính...... Rốt cuộc ngươi...... Hiểu lầm cái gì rồi......

Không đợi hắn hắng giọng sửa lại ấn tượng của Tạ Hi đối với hắn, liền nghe được giọng nói lạnh lẽo: "Lại tới nữa. Sư huynh nắm chặt ta, ta không chắc có thể giết hết bọn chúng."

Sở Ngư sửng sốt, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe linh quang, nghĩ thông suốt sự tình, sắc mặt tức khắc trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói: "Tạ Hi, lập tức rời khỏi nơi này."

Rõ ràng biết sẽ chết nhưng vẫn không ngừng lao đến, này hẳn là mệnh lệnh của tu sĩ tông thượng của bảy ma đạo.

Vì cái gì muốn tới chịu chết?

Đương nhiên là vì kéo dài thời gian để tu sĩ tu vi cao hơn tới đây vây giết bọn hắn.

Tạ Hi không đáp lại, ngũ hành thuật pháp thay đổi không ngừng, pháp quyết đánh đi, ma tu ngã xuống.

Chỉ trong nháy mắt, Sở Ngư phản ứng lại đây, lập tức thối lui vài phần đi xem biểu tình của Tạ Hi.

Sắc mặt y đạm mạc, khóe môi lại chậm rãi cong lên, con ngươi ẩn ẩn có chút đỏ tươi.

......Mất khống chế?

Đứa nhỏ này vốn đã tẩu hỏa nhập ma một lần, ngày thường đều khắc chế. Khi chính ma đại chiến cũng có Lục Khinh An quan sát. Có hắn bồi, chưa từng có lại dấu hiệu nhập ma.

Nhưng khi hắn bị người của Mị Âm Cốc đánh lén, Tạ Hi đã thiếu chút nữa mất khống chế, tâm cảnh không ổn định. Gần đây tuy rằng sắc mặt bình thường nhưng trong lòng chỉ sợ vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt. Huống hồ vừa vào Linh Cảnh lại bị bốn phía truy sát, nhiễm huyết khí, liền bất tri bất giác......mất khống chế.

Cưng ơi, lúc này mà tẩu hỏa nhập ma là chết người đấy.

Khi gần kết anh cần tiêu xài rất nhiều linh lực, nếu tâm cảnh không xong rồi tẩu hỏa nhập ma, Nguyên Anh này có nguy cơ lớn kết không được.

Sở Ngư trong lòng căng thẳng, vội vàng túm chặt cổ áo Tạ Hi, trầm giọng nói: "Tạ Hi, tỉnh lại ngay!"

Đáng tiếc trong hình thái trẻ con, thanh âm non nớt không đủ trầm túc, ngược lại có điểm chọc người bật cười.

Trên mặt Tạ Hi không biết từ khi nào đã nhuốm máu, nghe được giọng nói của Sở Ngư, có chút ngơ ngác mà cúi đầu, tròng mắt màu đỏ tươi phản chiếu lại đôi mắt đen trong suốt của Sở Ngư, tựa hồ hơi hơi thanh tỉnh trong chớp mắt.

"......Sư huynh?"

Sở Ngư hít vào một hơi, giơ tay lau đi vết máu trên mặt y, nói: "Tạ Hi, ngươi trước tiên thu hồi kiếm, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."

"Thu hồi?" Tạ Hi nặng nề mà nhìn chằm chằm Sở Ngư, sau một lúc lâu, nhắm lại mắt, ném đi Đoạn Tuyết, thu hồi linh lực, ôm Sở Ngư đột nhiên rơi xuống mặt đất.

......Mẹ nó, không phải kêu ngươi thu cái này đại ca!

Sở Ngư dạo gần đây ăn cơm mềm*, tuy rằng vẫn còn linh lực, lại không động tay. Hắn luống cuống tay chân mà triệu hồi Đoạn Tuyết, đem Tạ Hi đỡ lên Tầm Sanh, Tầm Sanh hướng lên trên, bay qua chỗ nguy hiểm.

(*软饭 - còn có nghĩa là dựa dẫm vào vợ)

Ở địa bàn ma tu nơi chốn đều là địch nếu muốn tạm thời tránh đi nổi bật thì phải rời khỏi tòa thành này. Sở Ngư kéo Tạ Hi dựa vào mình, mím môi liếc y một cái, thấy y đã nhíu mày ở trạng thái nửa ngất, hai mắt đột nhiên cay cay, trong lòng khó chịu.

Triệu hồi Đoạn Tuyết trong chớp mắt, quả thực đột nhiên nhanh trí.

Hắn đã từng lén lút dùng linh lực ôn dưỡng cho Tạ Hi ba tháng, hơi thở linh lực cũng nhiễm lên trên người y, khiến y cũng có thể triệu hồi Tầm Sanh. Mà Đoạn Tuyết đã nhận chủ, trừ bỏ Tạ Hi, những người khác đều không thể triệu trở về......

Trừ phi Tạ Hi cũng lén lút, mỗi ngày đều vận chuyển linh lực ôn dưỡng cho hắn.

Nhớ lại một chút sau khi hắn rời khỏi Lăng Khư trở về cùng Tạ Hi ngủ chung bao nhiêu lần, Sở Ngư nhịn không được có chút muốn chửi thề.

Đứa trẻ này tâm nhãn thật, người khác đối tốt với y một phân, y liền trả lại gấp mười. Khó trách đoạn thời gian kia tốc độ tu luyện của hắn đặc biệt nhanh, còn tưởng rằng là vì cả hai cùng nhau......vô duyên vô cớ, xem ra là bởi vì Tạ Hi hàng đêm đều trộm ôn dưỡng cho thân thể hắn.

Hơn nữa, Tạ Hi tẩu hỏa nhập ma cũng là  do hắn hại.

Tạ Hi còn nói hắn đối với y thật tốt, cơ hồ đem toàn bộ từ ngữ tán dương trên thế gian đặt trên người hắn, lại không nghĩ tới ai là người hại y thống khổ, hại y thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Sở Ngư hít vào một hơi thật sâu, áp xuống xúc động đột nhiên muốn khóc. Dụi dụi hai mắt, thấy rõ cảnh tượng phía trước, sợ tới mức lập tức dừng lại bước chân, tay ở sau người vừa lật liền lấy từ trong nhẫn ra một ít đồ vật khẩn cấp.

Vừa rồi hắn một phen vội vàng chạy ra khỏi thành, không nghĩ ngoài thành cũng có người. Vừa thấy linh lực dao động, nếu hắn không đoán sai, là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hai lão giả áo xám vuốt râu, nhàn nhàn mà đứng ở cách đó không xa. Nhìn thấy Sở Ngư, đều nhướng mày, kinh ngạc nói: "Đây là con nhà ai?"

"Là tu sĩ ăn nhầm linh quả gì đó đi."

Nghe bọn họ đối thoại, Sở Ngư liền biết bọn họ cũng không biết đây là mật thuật Mị Âm Cốc. Hắn trong lòng âm thầm bội phục Thẩm Niệm mới xem một chút đã buột miệng thốt ra ngọn nguồn của chú thuật này, tay ở sau người không tiếng động mà khấu khẩn đồ vật.

"Hai tu sĩ Kim Đan kỳ nho nhỏ, dám không biết sống chết mà tới nơi này." Lão giả bên trái hừ lạnh một tiếng, "Thấy các ngươi còn có chút dũng khí, hãy xưng tên ra, lão phu không giết hạng người vô danh."

Lão giả bên phải lại biến đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm mặt Tạ Hi, sau một lúc lâu, sắc mặt lành lạnh, gằn từng chữ một: "Nguyên lai là tiểu súc sinh này."

"Ồ?" Lão giả bên trái nghi hoặc mà nhìn Tạ Hi, lại nhìn nhìn người bên cạnh, ngay sau đó liền bừng tỉnh đại ngộ, ha ha cười nói, "Đây là tu sĩ Kim Đan kỳ đã đánh lui ngươi sao? Ta nhưng thật sự rất tò mò, đến tột cùng là cái dạng Kim Đan kỳ gì, thế nhưng có thể đánh ngươi trọng thương chạy tán loạn?"

Bị nói như vậy, sắc mặt người nọ tức khắc khó coi.

"Bất quá là tiểu bối đánh lén thôi." Lão giả trầm hạ sắc mặt. Nhìn về phía Tạ Hi, trong mắt tràn đầy sát ý.

"Tiểu tử, đem người phía sau kia giao ra đây, ta tha cho ngươi đường sống."

......Đây là kịch bản lừa đảo từ mấy trăm năm, trước, tại sao vẫn còn có người dùng thế?

Sở Ngư kinh ngạc một chút, hơi hơi mỉm cười, không chút hoang mang nói: "Giết người bên cạnh ngươi, ta tha cho ngươi đường sống."

"Ngươi......"

Không chờ hắn "Ngươi" cái gì, Sở Ngư trở tay vứt ra mấy viên Thiên Lôi Tử.

Trong thoáng chốc, lôi điện quang che trời lấp đất sáng lên, âm thanh ầm ầm ầm tùy theo mà vang, nháy mắt liền phá huỷ hết thảy sinh lợi nơi đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.