Chương trước
Chương sau
Thanh Đồ cách Vân Thác rất xa.

Sau khi đi qua Kim Hà, còn phải đi qua cánh đồng tuyết mênh mông mới có thể đến nơi. Tạ Hi lo Sở Ngư bị xóc nảy, cách hai ngày lại tìm chỗ nghỉ chân một chút, thuận tiện xoa bóp tiểu Sở Ngư thật thoả mãn.

Sở Ngư trong đầu sám hối các loại xoa nắn hắn tiến hành với nam chính bản shota, mặt vô cảm mà để y tùy ý chơi. Dù sao nhìn mỗi ngày, đứa nhỏ này sẽ thích ứng được với bộ dáng trẻ con của hắn, không còn mới mẻ như trước.

Không nghĩ Tạ Hi thấy Sở Ngư không chống cự thì càng phấn khởi, chơi đến càng ngày càng vui vẻ. Sở Ngư tự nhận hậu quả xấu. Hắn giận dữ nhưng lại vô lực phản kháng, dứt khoát bất chấp tất cả. Tạ Hi vừa chơi vừa cố chọc hắn phản ứng.

Hai bên đều phóng đại chiêu, không ai nhường ai, cuối cùng đều nhận lại hậu quả xấu. Sở Ngư bị xoa đến chóng mặt, Tạ Hi cười đến hốc mắt đỏ lên, cuối cùng vẫn bại trận trước.

Sở Ngư cảm thấy mỹ mãn.

Nếu không nghĩ tới hậu quả của tình huống này, nhìn thấy nam chính ăn mệt cũng là một điều khiến người vui vẻ.

Khi tới Vân Thác đã qua nửa tháng, bão tuyết rào rạt, ập vào trước mặt như cát đá. Khắp nơi đều là tiếng gió vù vù, không một bóng người.

Tuy rằng Ma tu tìm thấy một linh mạch cực phẩm ở Vân Thác nhưng người nhiều đất ít, tăng nhiều cháo ít. Rốt cuộc phân chia không đều, cũng không có khả năng phân đều, khi vừa mới đào ra mạch khoáng cực phẩm linh thạch đã bạo phát một hồi đại chiến. Khi chỉ còn lại một hơi thở thoi thóp, chúng hao phí sức người sức của cuối cùng, vẽ một cái đại trận, đem linh khí khóa ở mạch khoáng phụ cận, đặt tên mảnh đất kia là "Linh Cảnh". Vùng Linh Kính liền như cũ rộng lớn vô ngần, hoang vắng như yên.

Hai người di chuyển qua Vân Thác hoang vắng mấy ngày, rốt cuộc thấy được một tòa thành trì.

Nhìn thoáng qua thì giống thành trì, chợt vừa thấy lại là quỷ khí dày đặc, tường thành loang lổ. Cửa thành hủ bại, chữ viết trên biển tên cũng mơ mơ hồ hồ, không rõ lắm.

Sở Ngư nhìn chằm chằm dòng chữ mơ hồ kia một lúc lâu cũng không có kết quả, đành phải từ bỏ.

Tuy rằng hoàn cảnh ác liệt, còn là đại bản doanh của ma tu, ở đây vẫn còn có người dân cư trú, cũng không biết đây xem như là vận may cho người mới đến như bọn hắn hay là này bất hạnh cho những phàm nhân này.

Vào thành, Sở Ngư nhìn nhìn khắp nơi. Trong thành cũng cũ nát giống như bên ngoài, không bằng các thành trì thôn trấn lớn nhỏ tràn ngập phồn vinh cùng nhân khí của chính đạo. Nơi này chỉ có hoang vắng cùng yên tĩnh, người rất ít, nhìn thấy bọn họ cũng không lên tiếng.

Thổ địa cằn cỗi cùng ma tu quản hạt, người dân thành Vân Thác này chỉ sợ quy mô sẽ không lớn, thưa thớt. Hơn nữa những phàm nhân này nhìn cũng có vài phần lệ khí hơn so với người thường.

Sở Ngư không quá thích ứng được với những nơi lệ khí quá nặng, nhích lại gần bên người Tạ Hi, theo bản năng mà nắm chặt tay áo y, nhỏ giọng nói: "Hỏi đường rồi chạy nhanh đi."

Tạ Hi cúi đầu, nhìn đứa trẻ phấn trang ngọc xây một bộ nghiêm chỉnh, biểu cảm cực kì khẩn trương, tức khắc bị một loại ôn lưu quỷ dị đánh trúng, chảy vào trong lòng, nhu nhu hoa khai. Y nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Sở Ngư, gật gật đầu.

Sở Ngư trợn mắt, liền nghe Tạ Hi nói: "Sư huynh, huynh thật sự không cần sư đệ tới ôm sao?"

Sở Ngư hừ lạnh một tiếng.

Tạ Hi tiếc hận mà thở dài, tùy tiện tìm người hỏi đường.

Y hỏi một nam tử trung niên trên mặt một đoàn hắc khí quỷ dị nói không nên lời, biểu cảm lạnh lẽo. Hắn lạnh lùng mà nhìn Tạ Hi, lại nhìn xuống cá nhỏ đáng yêu, mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm thấp: "Ngoại lai?"

Tạ Hi nhăn nhăn mày, đem Sở Ngư kéo vào trong lòng, gật đầu.

Nam tử vẫn vô cảm như cũ, cẩn thận nhìn Tạ Hi vài lần, "Nhìn trang phục của các ngươi, không giống như là người của Vân Thác." Dừng một chút, hắn tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt tĩnh mịch chết lặng chợt lóe, "Ngươi là tu sĩ chính đạo?"

Sở Ngư nhạy bén cảm nhận được ngữ khí kỳ quái, cực kỳ không ổn. Quay đầu nhìn nhìn những người nghe được thanh âm mà bắt đầu đến gần, trong lòng bỗng dưng xẹt qua một tia bất an.

Tạ Hi dừng một chút, gật đầu một lần nữa, tay cũng đã vô thanh vô tức mà sờ lên chuôi Đoạn Tuyết. Sở Ngư thấy thế, vội vàng đè tay y lại.

Tuy rằng trong thành này không khí quỷ dị, người này cũng ngữ khí quỷ dị không kém nhưng có thể dễ dàng nhìn ra tất cả những người đó đều chỉ là phàm nhân không có linh căn. Nếu Tạ Hi kích động, không khống chế được một kiếm quét tới, trong thành cũng đừng mong sẽ lưu lại một mạng sống.

"Tu sĩ chính đạo?" Nam tử kia gục đầu xuống, lẩm bẩm một tiếng, sắc mặt đột nhiên trở nên vặn vẹo dữ tợn, rít gào lên, "Tu sĩ chính đạo?! Các ngươi tới chỗ này làm cái gì! Nhóm tiên sư Linh Kính đã rút lui, các ngươi còn muốn theo đuổi không bỏ sao? Các ngươi muốn đem chúng ta đẩy vào cảnh chết sao?!"

Gì? Gì? Tình huống gì đây?

Sở Ngư vẻ mặt mơ hồ.

Như thế nào...... Nói giống như bên phát động đại chiến chính là tu sĩ chính đạo?

Không chờ hắn nghĩ lại, những người xung quanh nguyên bản còn có chút chần chờ, nghe thấy nam tử rít gào thì đột nhiên như ong vỡ tổ nhào đến, trên mặt mang theo hận ý rõ ràng, thậm chí còn cầm theo dao phay đâm tới, cũng không nghĩ đến sự chênh lệch thực lực giữa người tu chân và người phàm.

"Cút đi! Tu sĩ chính đạo cút ra khỏi Vân Thác!"

"Dựa vào cái gì muốn chúng ta cùng đường!"

"Cút, cút đi!"

Một mảnh chửi bậy ồn ào, Tạ Hi mày càng nhăn chặt, bế lên Sở Ngư đột ngột từ mặt đất phi lên. Sở Ngư ôm cổ Tạ Hi, cúi đầu nhìn bá tánh vẫn còn căm giận mắng tu sĩ chính đạo, có chút không biết nói gì.

Nếu một người không biết gì về đại chiến trông thấy cảnh tượng này sẽ cho rằng bọn họ đã làm việc gì đó khiến thiên nộ nhân oán, thương thiên hại lí, gây thù oán không đội trời chung.

Tình huống này có chỗ không đúng......

Dựa theo tình huống bình thường, phàm nhân đều đối với chính đạo tu sĩ thân cận, đối với ma tu ôm lấy địch ý. Chính là như thế nào tới Vân Thác, sự yêu ghét của nơi này liền đảo vị trí?

Chẳng lẽ hàng năm ở dưới sự khống chế của ma tu, bị ma tu tẩy não?

Chính đạo thành tà, tà thành chính đạo?

Sở Ngư nghĩ trăm lần cũng không ra, tình trạng này cũng là bất ngờ. Hội ý lại một chút, Sở Ngư quyết định trực tiếp bay đến chỗ sâu nhất trong Vân Thác. Dù sao Linh Cảnh cũng ở trong Vân Thác, dù trời xa đất lạ, tìm tới mười ngày nửa tháng hắn không tin không tìm ra.

Bất quá......Hai người đã lộ mặt trước đám phàm nhân kia, nói không chừng sẽ có người mật báo. Ma tu biết tin hai tu sĩ chính đạo tới dò hỏi vị trí của Linh Cảnh, tám phần sẽ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, chờ hai người tới.

Sở Ngư nghĩ đến đau đầu, thở dài, quyết định khi nhìn thấy Ngụy Từ Âm sẽ không nói hai lời mà để Tạ Hi đánh hắn một trận.

Nếu không phải bị ám chiêu tổn hại thành như vậy, hắn cũng không cần thiết ở chỗ này hao tổn tâm trí, mà sẽ là ở Sở gia tại Tiêu Hà.

Bất quá rối rắm cũng vô dụng. Việc cấp bách vẫn là nhanh chóng tìm được Linh Cảnh, đi đến Mị Âm Cốc. Dùng tụ hồn linh giúp cốc chủ Mị Âm Cốc thanh tỉnh thần trí không quan trọng, quan trọng là cởi bỏ được chú thuật.

Rời khỏi tòa thành trì âm u kia, những ngày tiếp theo quả nhiên chỉ thấy cánh đồng tuyết mênh mang, hoang sơn dã lĩnh. Vân Thác linh khí cằn cỗi, khí hậu cũng ác liệt hơn nhiều so với Kim Hà. Càng đi vào sâu bên trong càng lạnh, gió tuyết rít gào càng lớn.

Sở Ngư quật cường muốn tự mình ngự kiếm, Tạ Hi ở bên cạnh xem vừa tức giận vừa buồn cười. Mỗi khi y muốn cường ngạnh mà đem Sở Ngư ôm vào trong ngực sẽ bị Sở Ngư dùng hoả phù đốt một cái. Tạ Hi rơi vào đường cùng đành phải thật cẩn thận ở bên cạnh bảo vệ, sợ Sở Ngư bị gió tuyết đánh nghiêng ngã xuống.

Được hai ngày, Sở Ngư có chút chịu không nổi.

Tu vi hiện tại của hắn chịu rất nhiều hạn chế, không thể hoàn toàn khống chế linh lực. Một khi ngự kiếm, sẽ không thể mở ra kết giới. Một khi mở ra kết giới, ngự kiếm liền không xong. Tạ Hi khuyên bảo hồi lâu, Sở Ngư mới nhăn khuôn mặt nhỏ, rầm rì mà trở lại trong lòng Tạ Hi. Sau khi liên tục hắt xì mấy cái, hắn mới phát giác ra thân thể không thích hợp.

Thẩm Niệm nói là "Không có hại"?

Ý tứ chính là, ít nhiều vẫn có chút hại?

Sở Ngư biến thành đứa bé gần một tháng, rốt cuộc mới hiểu được ít nhiều vẫn có chút hại là cái gì.

Người tu chân có thân thể cường kiện, bởi vì hắn biến thành đứa trẻ, cơ hồ đều biến mất.

Chịu gió lạnh hai ngày, Sở Ngư nhiễm phong hàn.

Trên người hắn mang rất nhiều thuốc trị nội thương ngoại thương, thậm chí còn có linh đan có thể cứu người một mạng, nhưng đối với phong hàn lại không có gì dùng. Sở Thanh tuy rằng hao tâm chuẩn bị hết thảy vật phẩm dự phòng, nhưng cũng không nghĩ tới Sở Ngư cư nhiên sẽ nhiễm phong hàn. Sở Ngư lục lọi nhẫn trữ vật nhưng chỉ có thể liên tục hắt xì, khuôn mặt nhỏ đỏ toàn bộ, hai mắt nước mắt lưng tròng, thống khổ đến tột đỉnh.

Đã rất nhiều năm hắn không nhiễm phải loại bệnh vặt này.

Đột nhiên tới lần này thật đúng là muốn mạng nhau.

Tạ Hi luống cuống tay chân, vừa đau lòng vừa áy náy, vội vàng tìm nơi nghỉ chân, nhanh chóng dựng lều trại, lấy ra quần áo Sở Thanh chuẩn bị, tầng tầng bọc lại Sở Ngư. Trừ việc này ra y không biết nên làm cái gì.

Người tu chân cao cao tại thượng, trước nay đều không có khái niệm "Phong hàn", càng đừng nói biết cách giải quyết như thế nào.

Trơ mắt nhìn Sở Ngư hô hấp khó khăn, lại không làm thế nào để giúp hắn, Tạ Hi mím môi đem Sở Ngư nửa ôm vào trong ngực, sắc mặt khó coi.

Ý ghét loại cảm giác vô lực, cái gì cũng không làm được này.

Sở Ngư sốt đến mơ mơ màng màng, một bên ở trong lòng mắng nhiếc đầu sỏ gây tội Ngụy Từ Âm, một bên duỗi tay sờ sờ mặt Tạ Hi, cố gắng an ủi y. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Sở Ngư, Tạ Hi đứng ngồi không yên. Rối rắm hồi lâu, y phắt một cái đứng dậy.

"Sư huynh, ta đi tìm dược!"

Sở Ngư vội vàng giữ chặt y, trong miệng lẩm bẩm một trận mới rõ ràng mà phun ra một câu: "......Ở cạnh ta, đừng đi đâu."

Tạ Hi thân mình cứng đờ, ngẩn người, trầm mặc xoa xoa khuôn mặt nhỏ hồng hồng của Sở Ngư, ngồi trở về.

Kỳ thật cũng không có gì trở ngại. Một người tu chân, dù cho hiện tại thân mình vô dụng, cũng sẽ không thật sự đã bị một hồi phong hàn đoạt mệnh. Tuy nhiên khó chịu một chút thì trốn không thoát.

Sở Ngư an tâm mà dựa ở trong lòng Tạ Hi, mơ mơ màng màng ngủ. Tạ Hi thở dài, nắm lấy cổ tay của hắn vận chuyển linh lực, nhắm mắt lại, tĩnh tâm đả tọa.

Bên ngoài tiếng gió rít thê lương, bông tuyết cũng bị quấy loạn bay vòng vòng, âm thanh tuyết đập vào lều trại có thể nghe rõ ràng.

Sở Ngư đột nhiên bị nóng bức làm tỉnh giấc.

Trên người nặng trĩu, Tạ Hi tìm ra một cái áo khoác rộng dày, một kiện tiếp một kiện ép lên người hắn đến khó chịu. Quần áo của hắn tựa hồ cũng trở nên chật chội, mặc cực kỳ không thoải mái. Hắn nghiêng đầu, thấy cổ tay bị gắt gao nắm lấy, có thể rõ ràng cảm nhận được linh lực cuồn cuộn không ngừng chảy vào trong cơ thể. Sở Ngư dừng một chút, quay đầu lại, liền thấy gương mặt nhắm hai mắt đầy tuấn mỹ của Tạ Hi.

Sở Ngư cực kỳ khó chịu, thân mình giật giật. Tạ Hi lập tức bừng tỉnh, mở mắt ra thấy Sở Ngư, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.

Sở Ngư thật sự không rõ sắc mặt Tạ Hi là khiếp sợ hay là vui mừng nhưng có thể rõ ràng mà nhìn ra ánh mắt y dần dần nóng rực. Chân mày giật giật, hắn há miệng muốn nói, môi mới hé, đã bị Tạ Hi hung hăng mà hôn xuống.

Sở Ngư đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hôn, còn chưa kịp phản ứng lại, áo trên người đột nhiên bị xốc lên, Tạ Hi cường thế mà đè ép xuống, đem hai chân hắn bẻ ra. Bàn tay y xoa xoa hông hắn, cúi đầu liếm liếm cổ hắn, như thú nhỏ một đường cắn xuống.

Sở Ngư đầu hôn não trướng, thẳng đến khi nghe được "Xoạt" một tiếng, quần áo bị xé mở, trên người chợt lạnh. Cảm giác bó buộc khó chịu trước đây không còn, thân mình lại quang lưu bại lộ ở trong không khí. Sở Ngư hít một hơi khí lạnh, đẩy đẩy Tạ Hi, cả giận nói: "Tạ Hi, ngươi điên rồi sao?"

Dù có đói khát tới mức nào, y cũng không thể đối với dáng vẻ này của hắn mà hạ thủ được đi?

Tạ Hi thở hổn hển, hốc mắt đỏ lên, cơ thể gắt gao đè nặng lên Sở Ngư, hai tay vòng ôm sau cổ hắn, hơi hơi ngẩng đầu, đầu mũi chạm vào mũi hắn. Khi mở miệng nói chuyện, môi mỏng cũng cọ vào môi hắn, ái muội đến cực điểm.

"Sư huynh, sư đệ chờ huynh rất lâu rồi."

Sở Ngư ngạc nhiên, "Ngươi đang nói......" Còn chưa dứt lời Sở Ngư liền trầm mặc.

...... Tình huống này là sao? Giọng của hắn......Không phải giọng nói non nớt của trẻ con kia nữa, thân thể tựa hồ cũng khôi phục?

Ốm một trận liền phá được cái pháp quyết thiếu đạo đức kia?

Sở Ngư còn đang choáng váng, môi lại bị Tạ Hi lấp kín. Đã lâu không thân mật, Tạ Hi rõ ràng nghẹn đến mức tàn nhẫn, lưỡi quấn lên lưỡi Sở Ngư, hôn đến càng tàn nhẫn, hận không thể đem hắn ăn luôn.

Lâu dài kịch liệt một hồi, Sở Ngư thở hồng hộc, ánh mắt ướt át, đôi môi đỏ tươi trơn bóng, gương mặt vốn đã đỏ lại càng thêm hồng nhuận. Hô hấp hỗn loạn vài tiếng không biết là do thống khổ hay là thoải mái rên rỉ.

Ánh mắt Tạ Hi càng vì thế mà nóng rực, ngồi dậy, cười như không cười mà cúi đầu nhìn cơ thể ngọc bạch của hắn, vươn đầu lưỡi hồng liếm liếm hạt đậu đỏ trước ngực hắn, giọng khàn khàn: "Sư huynh, nghe nói ra mồ hôi có thể chữa khỏi phong hàn, chúng ta cùng ra mồ hôi đi."

Hô hấp của Sở Ngư dần dần bằng phẳng, ngửa đầu nhìn nhìn Tạ Hi, duỗi tay vòng lấy cổ y đưa môi lên, hôn lấy Tạ Hi. Không chờ Tạ Hi động tình mà đáp lại hắn, Sở Ngư bỗng nhiên cảm thấy thân nhiệt tăng lên, ngã xuống.

Sắc mặt Tạ Hi tức khắc chuyển sang kinh ngạc, rối rắm đến mức như muốn giết người.

Sở Ngư từ biểu cảm của y mơ hồ đoán được cái gì, im lặng một lúc, nghẹn lại ý cười: "......Sư đệ, ngươi bình tĩnh."

Thanh âm non nớt của trẻ con.

Quả nhiên, lại biến trở về rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.