Sở Ngư cảm động đến rơi nước mắt: Đứa trẻ tốt! Nam chính tốt! Hắn ôm không sai đùi!
Đám thiếu nữ bị Tạ Hi thấp giọng quát lớn đều sửng sốt một chút. Nhưng Tạ Hi lớn lên ngọc tuyết đáng yêu, quát lên nhìn như là làm nũng, mấy thiếu nữ bất quá sửng sốt một chút lại phục hồi tinh thần, không một chút tức giận, vẫn cười hì hì: "Tiểu sư đệ, Đại sư huynh của ngươi là ai? Người đó rất tốt sao? Tuấn tú không?"
Sở Ngư vốn dĩ đã bước một chân tới lại dừng lại, tiếp tục vuốt cằm, muốn nghe xem nam chính thật sự thấy hắn thế nào.
Giọng nói non nớt mềm mại của Tạ Hi truyền đến: "Đại sư huynh nhà ta ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành, tấm lòng hiệp nghĩa, nơi chốn vì người khác suy nghĩ, là sư huynh tốt nhất!"
Sở Ngư nghe được mặt già liền đỏ lên.
Khụ khụ, ôn nhu bao dung, đãi nhân hiền lành cái gì? Tấm lòng hiệp nghĩa là cái quỷ gì? Nơi chốn vì người khác suy nghĩ lại là cái quỷ gì?
Các thiếu nữ đồng thời "Oa" một tiếng, truy hỏi vị Đại sư huynh kia tên họ là gì.
Tạ Hi mặt đầy kiêu ngạo, đang muốn nói ra tên Sở Ngư, phía trước bỗng nhiên vang lên một thanh âm thanh lãnh sạch sẽ: "Sư đệ, nói chuyện với ai thế?"
Sở Ngư không chịu nổi được Tạ Hi khen nữa.
Các thiếu nữ quay đầu liền thấy một người từ trên thềm đá đại điện đi xuống. Thân hình thon dài, đĩnh bạt như tùng, y phục tuyết trắng thêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-moi-ngay-deu-muon-cong-luoc-ta/3355975/chuong-14.html