Thời điểm Chu Viễn lần nữa đi lên tỉnh, Khưu Bạch không đi cùng.
Sau khi Chu Viễn đi, cậu lấy ví tiền của mình ra đếm cẩn thận. Hầu như kem thoa mặt mà cậu mua đều được bán hết, còn sót lại năm, sáu hộp giữ lại để mình dùng...
Tất cả số tiền tiết kiệm cộng thêm 90 nhân dân tệ mà mẹ Khưu cho khi rời nhà, chủ yếu là đồng hồ đeo tay không bán đi, lúc đó cậu đã bỏ ra 150 NDT để mua nó. Nhưng Chu Viễn mang đồng hồ đeo tay cũng rất dễ nhìn, cậu không muốn bán.
Vẫn rất nghèo, Khưu Bạch thở dài. Con ngươi chuyển động, cậu móc ra một cái túi tiền, là tiền Chu Viễn cho cậu, bốn trăm đồng tiền bán máy thu thanh đều ở đây hết. Cậu lấy thêm sáu mươi đồng tiền, sau đó ước chừng được 150 miếng, liền ôm vài cuốn sách đi đến ký túc xá của thanh niên trí thức.
Mùa mưa qua đi, đại đội trưởng dẫn theo mấy người trong thôn xây lại ký túc xá cho thanh niên trí thức, dù sao nhóm thanh niên trí thức ở trong nhà dân, chuyện tổng kết lại khẩu phần lương thực không rõ ràng, dễ gây ra mâu thuẫn.
Khưu Bạch là một ngoại lệ, cậu cầm 2 cân đường đỏ đi tìm đại đội trưởng, con dâu nhỏ trong nhà đại đội trưởng mới vừa sinh con xong, đang cần vật này bồi bổ thân thể, vì thế cậu chỉ nói mấy câu đại đội trưởng liền đồng ý để cậu ở lại nhà Chu Viễn.
Bây giờ là mùa đông, nhóm thanh niên trí thức đều ở trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456350/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.