Khi Khưu Bạch lên tàu hoả, bị đám đông chen chúc lấn tới lấn lui, thậm chí không thể quay đầu lại, đến lúc ổn định vị trí thì tàu đã phóng đi mất rồi.
Qua cửa kính, cậu nhìn thấy bóng dáng Chu Viễn đứng yên tại chỗ, thẳng tắp như một gốc cây thông.
Khưu Bạch mạnh mẽ vẫy tay, Chu Viễn cười cười cũng vẫy tay với cậu, mở miệng nói vài chữ nào đó.
Khưu Bạch thấy rõ, Chu Viễn nói: "Lên đường bình an."
Cậu cô đơn trở lại vị trí của mình nằm xuống, ngơ ngác phát ngốc, rời xa Chu Viễn, từ đáy lòng cậu cảm thấy như thiếu một mảnh ghép, vừa trống trải vừa khó chịu.
Cỗ xe cũ kỹ lắc lư, cậu bất giác chìm vào giấc ngủ.
Có lẽ là mấy ngày nay cậu không sao ngủ được, nên lần này cậu ngủ rất ngon. Mãi đến khi nhân viên trên tàu đẩy thức ăn đến rao lớn bán đồ hộp, cậu mới bị đánh thức dậy.
Nhìn bên ngoài cửa sổ, đã là buổi trưa, mặt trời treo trên đỉnh, đầu xe một đường hướng Nam mà đi.
Khưu Bạch lật qua lật lại túi hành lý, quả nhiên thấy bên trong có lương khô mà Chu Viễn chuẩn bị cho cậu.
Có một xấp bánh chiên trong hộp cơm, bên trên còn có phết thêm trứng và rắc thêm hành lá thái nhỏ. Vì được bọc bằng vải bông nên vẫn còn ấm, mùi thơm tỏa ra thu hút ánh nhìn của người khác thường xuyên nhìn đến.
Ngoài ra còn có sáu hoặc bảy quả trứng luộc chín và bánh màn thầu trong túi lưới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456338/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.