Chương trước
Chương sau
Khưu Bạch ừng ực uống được nửa, phát hiện Chu Viễn cứ nhìn mình chằm chằm, cậu suy nghĩ một chút rồi đưa phần nước còn lại cho Chu Viễn.

"Nè, anh cũng uống đi."

Chu Viễn nhận lấy hớp một hơi rồi dùng mu bàn tay tùy ý lau miệng.

Thập phần hoang dã, soái đến nỗi con nai vàng Khưu Bạch ngơ ngác luôn.

Lúc trước cậu cũng có mấy người theo đuổi, người nào người nấy đều ăn mặc làm dáng, ngôn hành cử chỉ thể hiện mình nhã nhặn cùng tự phụ, sẽ không làm ra bất kỳ hành động khó coi nào.

Nhưng cậu cố tình lại thích một anh 1 lỗ mãng phóng đãng mạnh mẽ, toàn thân đều toả ra hormone nam tính nồng nặc, gợi cảm đến nỗi làm cậu run cả chân.

Khưu Bạch một tay nâng cằm, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chu Viễn, chỉ kém chảy nước miếng nữa thôi.

Chu Viễn bị ánh mắt nóng bỏng của cậu nhìn đến cả người khó chịu, nhưng anh không hiểu loại ánh mắt này là có ý gì, chỉ cảm thấy Khưu Bạch trông rất ngốc.

Nghỉ ngơi khoẻ rồi, Khưu Bạch đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông, "Đi thôi."

Chu Viễn trầm mặc đi trước dẫn đường, Khưu Bạch ở bên cạnh anh cứ líu ra líu ríu không ngừng, đông nói một câu tây phun một câu, thấy Chu Viễn không để ý cậu, cậu liền tự biên tự diễn.

Nhưng dần dần, Chu Viễn phát hiện Khưu Bạch ngày càng ít nói, đi đường cũng càng ngày càng chậm, tụt lại đằng sau cách cả một đoạn dài, tư thế bước đi cũng có chút kỳ quái.

Anh cau mày nhìn sang, mới phát hiện sắc mặt thanh niên trắng bệch, mồ hôi ẩm ướt làm tóc dính cả vào trán, bên thái dương chỗ nào cũng đầy mồ hôi.

Anh bỗng nhiên nhớ tới, Khưu Bạch mấy ngày trước mới té xỉu cũng vì say nắng, này không phải cũng vì say nắng chứ.

Chu Viễn nhanh chân đi đến bên người Khưu Bạch, nhấc cánh tay cậu, "Cậu sao rồi? Có phải là bị say nắng không? Đầu óc choáng váng? Hay là có muốn ói gì không?"

Khưu Bạch bị anh nói đến càng mơ hồ, khó chịu, sau đó lại nghĩ, người này vậy mà có thể nói một lời dài như thế, thật ngạc nhiên.

Cậu khó khăn nói một câu, "Anh, buông tôi xuống, để tôi nghỉ một lát."

Chu Viễn lôi cậu vào ngồi dưới bóng mát, nhăn chặt mày, nhìn chằm chằm Khưu Bạch không nói một lời.

Khưu Bạch xem sắc mặt anh so ra còn kém hơn cả mình, khoát tay một cái, "Tôi không sao, chỉ là..." Cậu có chút khó nói.

"Là cái gì?" Chu Viễn thấy cậu muốn nói lại thôi, buồn bực truy hỏi

"Chân...chân đau." Khưu Bạch đỏ mặt, nói nhỏ như muỗi kêu.

"Cái gì?" Chu Viễn không nghe rõ.

Khưu Bạch không quan tâm nữa, gào to từng chữ: "Chân của tôi đau!"

Chu Viễn ngốc lăng một chút, sau đó mặt tối sầm rồi móc từ trong túi tiền ra một cái bình nhỏ ném cho Khưu Bạch.

"Đây là cái gì?" Khưu Bạch vừa nói thầm vừa mở bình ra, bên trong là chất lỏng sệch sệch màu xanh sẫm. Cậu ngửi ngửi, "Là thuốc mỡ!"

Khưu Bạch kinh ngạc, "Sao anh lại có cái này?"

Sắc mặt Chu Viễn càng đen hơn, không trả lời vấn đề của Khưu Bạch, thô lỗ nói: "Tự bôi đi!"

Tại sao? Tại sao? Anh mẹ nó cũng rất muốn biết tại sao!

Sáng sớm đi bộ hai giờ lên trấn, việc đầu tiên không phải đến chợ đen giành một vị trí tốt, mà như bị điên chạy đi mua thuốc mỡ.

Trời mới biết trong lòng anh lúc đó đang nghĩ cái gì!

Khưu Bạch đã sớm quen với tính khí táo bạo của Chu Viễn, nên ngược lại thấy anh không đánh người thì cũng không chấp nhặt với anh nữa.

Thấy bốn bề vắng lặng, Khưu Bạch bôi một chút thuốc mỡ lên tay, xoa xoa đều trong lòng bàn tay, sau đó mới chuẩn bị cởi quần, chợt ý thức được bên người mình còn một người khác.

Vì vậy yên lặng quay lưng lại.

Chu Viễn chỉ thấy trước mắt mình hiện ra một làn da trắng như tuyết, ánh mắt run run.

Anh nghiến răng, đột ngột xoay người, đi tới một cái thân cây bên kia mạnh mẽ đạp lên.

Chết tiệt, khó chịu quá!

Thuốc mỡ bôi trên đùi vừa mát, còn giảm ma sát vết thương với quần.

Khưu Bạch cảm thấy rất thoải mái, cậu cảm ơn Chu Viễn đang đứng ở một bên, muốn trả lại thuốc mỡ cho anh.

Chu Viễn tức giận nói: "Đồ cậu dùng rồi còn trả cho tôi, tôi không cần!"

Khưu Bạch: "..."

Không cần thì thôi, cậu giữ lại bôi vậy.

Hai người lang thang một đường mới về đến thôn, lộ trình hai giờ mà đi đến hơn ba giờ đồng hồ.

Khưu Bạch có chút xấu hổ, nếu không phải vì cậu, Chu Viễn có thể đã về nhà từ lâu rồi.

Đứng ở giao lộ, cậu cản đường Chu Viễn đang muốn về nhà lại.

"Cho anh." Cậu lấy ra một cái bọc giấy.

Chu Viễn còn chưa nhìn đã nói không cần.

"Nói cho anh chính là cho anh." Khưu Bạch nhét bọc giấy vào lồng ngực Chu Viễn rồi bỏ chạy.

Chu Viễn nhìn bóng lưng cậu thanh niên đang chạy, cúi đầu mở bọc giấy ra, chỉ thấy bên trong có hai cái bánh bao hấp và một miếng bánh táo ngọt.

Còn có, một con thỏ trắng lớn.

Mặt trời đã ngả về Tây, hoàng hôn đỏ như máu nơi góc chân trời, phủ khắp thôn trang một màu vàng mờ nhạt.

Nam nhân cao lớn rũ mắt đứng đó, sửng sốt hồi lâu mới quay người trở về nhà.

Lúc Khưu Bạch trở về ký túc xá của thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức cũng bắt đầu ăn cơm tối.

Nhìn thấy Khưu Bạch, Tôn Thiến hỏi: "Cậu làm gì mà giờ mới về?"

"Đừng nói nữa." Khưu Bạch giơ giơ hai miếng thịt ba chỉ lên, "Làm thịt kho tàu ăn."

Lữ Nam kinh ngạc: "Cậu mua được thịt!"

Khưu Bạch đắc ý gật đầu, "Đêm nay tớ đãi mọi người ăn lớn!"

Ngô Lỵ đang làm cơm, nhìn thấy thế thì cầm thịt trong tay Khưu Bạch ước chừng một chút, nói: "Cái này chắc cũng tầm ba kí, làm hết luôn sao?"

"Làm đi!" Khưu Bạch đáp như chém đinh chặt sắt, "Khí trời nóng như vậy, không làm hết lỡ nó thiu thì hỏng hết."

Cậu lại từ trong bao lấy gia vị và dầu ra, nói với Ngô Lỵ, "Cho thêm chút gia vị sẽ ngon hơn."

Ngô Lỵ gật gật đầu, tự tin nói: "Được, tớ nhất định sẽ dùng toàn bộ kỹ năng của mình!"

Đợi đến khi Ngô Lỵ bưng một nồi thịt thơm ngát ra, tất cả mọi người đều thi nhau hít hà.

"Chờ đã!" Khưu Bạch ngăn mấy người đang nóng lòng muốn thử, "Để tớ múc ra một bát trước đã."

Cậu lấy ra một hộp cơm làm bằng thiếc, múc hai muỗng canh thịt và súp, đậy nắp lại rồi treo ở trong giếng, bảo đảm nó sẽ không bị hư.

Sau đó trở lại bàn cơm, vẫy tay, "Ăn thôi."

Những miếng thịt kho tàu vuông vắn, lớp da béo nhưng không ngấy, phần thịt nạc mềm, hương vị thơm ngon nhảy nhót với vị giác, mang đến cho người ta sự hưởng thụ tuyệt đỉnh.

Cùng với những cái bánh cao lương nhúng với nước sốt đậm đà, món bánh khó ăn cũng trở nên ngon hơn.

Khưu Bạch thầm nghĩ, nhưng đáng tiếc không có cơm tẻ, nếu không nhất định sẽ càng ngon.

Ba cân thịt, mặc dù coi là rất nhiều, nhưng bọn họ có tận năm người, trong đó còn có ba tên trẻ ranh to xác nhiệt huyết, ăn cũng không ít.

Cho nên một nồi thịt ăn đến hết sạch, ngay cả canh trong nồi cũng bị mấy người quét sạch sẽ, một chút cũng không dư lại.

Ăn uống no nê, mọi người đồng loạt tựa lưng vào ghế, sờ bụng thở dài.

"Lần này thật sự phải cảm ơn Khưu Bạch đã cho mọi người ăn thịt."

"Đúng đúng đúng, ăn Tết cũng không có ngon như vậy."

Khưu Bạch không nhúc nhích, chỉ hơi xua tay, biểu thị không cần cảm ơn.

Cậu từ trước tới giờ đều ân oán rõ ràng, mấy thanh niên trí thức này đối xử với cậu cũng không tệ lắm, cậu tất nhiên cũng phải biểu hiện thành ý của mình.

Hơn nữa cậu vẫn nhớ Lữ Nam và Lưu Vĩ lúc trước còn xuống sông bắt cá cho cậu, nên bây giờ cho họ ăn thịt, với lại cũng là vì cậu thèm ăn.

Lữ Nam suy nghĩ một chút, "Như vậy đi, để tỏ lòng cảm ơn của tớ, tớ sẽ giặt quần áo cho cậu trong một tháng nha."

"Không cần, không cần."

Lưu Vĩ gãi đầu một cái, "Tớ, tớ giúp cậu làm việc."

Khưu Bạch bất lực nói, "Không cần đâu, tớ mời các cậu ăn cơm cũng không phải vì muốn các cậu trả ơn gì."

Tôn Thiến cùng Ngô Lỵ thấy thế nói: "Như vậy đi, chúng tớ có thể may vá quần áo cho cậu, quần áo cậu có chỗ nào bị rách thì đưa hết cho bọn tớ."

Cái này Khưu Bạch không từ chối được, cậu thật sự có việc muốn nhờ các bạn nữ trong nhóm hỗ trợ.

"Cậu có thể may một chiếc khăn tay không?" Khưu Bạch hỏi. Cái khăn tay kia là tác phẩm do cậu tùy tiện cắt ra, sợi chỉ ở mép cứ bay bay nhìn không ổn lắm.

Tôn Thiến gật gật đầu, "Tớ có thể may."

"Tuyệt." Khưu Bạch lấy khăn mềm ra, "Đưa cho cậu, cậu có thể may thêm cái gì cũng được, tớ không có yêu cầu gì, chỉ cần ria mép đừng có phấp phới là được."

Tôn Thiến mỉm cười, "Bảo đảm sẽ làm thật đẹp cho cậu."

Rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng được ăn thịt, vốn dĩ đêm nay Khưu Bạch phải ngủ rất ngon, mà thực tế thì bị Lưu Vĩ ồn ào đến mức mắt mở tới tận sáng.

Sức khoẻ của nguyên chủ không sao, chắc là vì điều kiện tốt nên thường xuyên ăn được đồ tốt, nhưng Lưu Vĩ không giống, hắn nhiều năm không ăn món mặn, đột nhiên ăn nhiều thịt như vậy, dạ dày tất nhiên là không chịu được, vì vậy mà bị rượt chạy suốt cả tối.

Mệt mỏi đến hừng đông mới dừng lại.

Vì vậy ngày thứ hai, ba người đem ba cặp mắt gấu trúc đi làm việc.

Các cây con đều được trồng xong trong ruộng, nên công việc hôm nay của bọn họ là đi nhổ cỏ cho ruộng ngô.

Khưu Bạch một mình bị phân đến một mảnh đất, không được làm chung với Lữ Nam. Ra đến ruộng, cậu chết lặng nhìn đám cỏ dại mọc trên bờ ruộng.

Chết tiệt, cậu không có đeo găng tay, chẳng lẽ phải quay lại lấy?

Ngẫm lại vẫn là dẹp đi, cậu lười đi thêm một vòng, thuận mông ngồi xổm trên mặt đất lấy tay nhổ.

Một nắm rồi một nắm, làm cho cả tay cậu đều lấm lem toàn bùn là bùn, bởi vì hôm qua không ngủ ngon, cậu lấy tay xoa nhẹ mắt một cái, mới miễn cưỡng lên tinh thần.

Khi Chu Viễn đi tới, nhìn thấy thanh niên phờ phạc ngồi xổm ở đó, đôi mắt híp lại, đầy mặt đầy tay đều là bùn đất, y như người đang chạy nạn.

Chu Viễn ho khan một tiếng.

Khưu Bạch sắp ngủ lại bị anh làm sợ hết hồn, cái mông hôn nhau với đất mẹ, ngước đầu hoảng sợ nhìn anh.

Sau khi thấy rõ người tới, Khưu Bạch thở phào một hơi, vỗ ngực một cái, nhỏ giọng oán giận, "Làm sợ chết mình rồi, đi gì mà không có tiếng động vậy chứ."

Chu Viễn nhìn quầng thâm dưới mắt cậu, nhíu mày: "Tối qua cậu đi trộm gà hả?"

"Anh mới trộm gà đó! Tôi là ngủ không ngon." Khưu Bạch cúi đầu dụi mắt, như có hạt cát bay vào mắt.

Chu Viễn không nói nữa, cởi găng tay ném cho Khưu Bạch, quay người đi.

Khưu Bạch mờ mịt nhìn đôi bao tay cũ nát kia, có chút sững sờ.

Không ngờ một lát sau Chu Viễn lại quay lại hỏi, giọng nói cứ khàn khàn như bị bóp nghẹt, "Cậu làm mảnh ruộng nào?"

Vì vậy, Khưu Bạch ngồi dưới đất nhìn động tác gọn gàng của Chu Viễn dọn sạch cỏ.

Trong lòng Khưu Bạch có chút đắc ý. Chu Viễn thích mình rồi, anh ấy nhất định là thích mình, anh ấy không thích mình thì sao lại làm việc giúp mình chứ? Anh ấy nhất định là thích mình.

Đúng là không ai có thể chống lại được mị lực của mình, đến nam chủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.

"Được rồi, đây coi như là trả cho bánh bao thịt và bánh táo ngọt của cậu." Chu Viễn thở hổn hển, lau mồ hôi.

Khưu Bạch: "..." Mộng đẹp tan vỡ.

Khưu Bạch tức giận, "Hôm qua anh cũng có ăn tô mì của tôi, anh làm sao trả đây?

Chu Viễn không lên tiếng.

Khưu Bạch hừ một tiếng, nhìn trời một chút, đến giờ cơm trưa rồi, con mắt hơi chuyển, nói với Chu Viễn: "Anh ở đây chờ tôi, không cho đi "

Hai mươi phút sau, cậu ôm một hộp cơm bằng thiếc hổn hển chạy đến, "Đi thôi, đến nhà anh ăn cơm."

Chu Viễn : "Không được."

Khưu Bạch cây ngay không sợ chết đứng nói, "Sao không được, tôi có mang theo đồ ăn của mình đến, đến ăn chút cơm của anh thôi, đừng keo kiệt vậy chứ!"

Chu Viễn cắn răng, lại không có biện pháp gì với thanh niên, "Cậu muốn tới thì tới, bất quá nhà tôi không có thứ tốt gì để ăn."

Khưu Bạch khoát tay một cái, hoàn toàn không thèm để ý, cậu chỉ muốn cải thiện chất lượng thức ăn cho Chu Viễn một chút thôi.

Cậu biết điều kiện gia đình của Chu Viễn cũng không tốt lắm, Chu Viễn săn thú kiếm tiền đều dùng để mua thuốc cho bà nội, nhà ở có khả năng còn không bằng nhà ăn ở ký túc xá của thanh niên trí thức, mà Chu Viễn vóc người cao lớn, không ăn thịt sao mà được, cậu phải nghĩ biện pháp tẩm bổ cho anh một chút.

Nhà Chu Viễn là ở đầu thôn phía Đông, là một ngôi nhà lợp tranh bằng bùn thấp, sân rất nhỏ, nhưng lại rất sạch sẽ ngăn nắp, trên kệ còn để một ít quả ớt và kê già phơi khô.

Hai con gà mẹ ở trong sân ục ục kêu, chậm rãi đi dạo mổ đất.

Bà nội Chu ngồi ở trên ghế mây trong sân tắm nắng, thấy Chu Viễn dẫn theo một người trở về liền nheo đôi mắt già nua vẩn đục đánh giá.

"Bà nội, đây là Khưu Tri Thanh trong thôn."

Bà nội nhìn một chút, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn mới lộ ra nụ cười hiền lành, "Tiểu tử này nhìn cũng thật đẹp trai."

Khưu Bạch khéo léo ngồi xổm bên đầu gối của bà, "Bà nội Chu, thân thể người thế nào rồi?"

"Ta a, người đã già rồi, không còn dùng được nữa." Bà thở dài một tiếng.

Khưu Bạch nói: "Người đừng nói như vậy, nhìn sân nhỏ này nè, sạch sẽ biết bao. Chu Viễn không có tỉ mỉ như vậy, nhất định là được người quét tước."

Bà nội Chu cười ha ha gật đầu.

"Người xem, người đâu có già chút nào, không thiếu người già còn không được như vậy đâu."

Bà nội Chu được cậu chọc cho cười đến nỗi gương mặt già nua đầy nếp nhăn thành đoá hoa cúc, không ngừng vỗ nhẹ tay cậu, "Ngươi đứa nhỏ này, miệng sao lại ngọt như vậy chứ."

Chu Viễn ở một bên nhìn một già một trẻ ở chung vui vẻ như vậy, biểu tình lạnh lẽo cứng rắn nháy mắt nhu hoà, khoé miệng hơi nhếch lên độ cong không dễ thấy, xoay người đến nhà bếp nấu ăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.