Khưu Bạch bỗng nhiên ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm người phía trên.
Là Chu Viễn! Không đúng, là Chúa cứu thế!
Khưu Bạch quả thực là mừng đến phát khóc, "Tôi không cẩn thận nên rơi xuống đây, anh có thể kéo tôi lên không?"
Chu Viễn bị cậu nhìn với ánh mắt sáng ngời như vậy nên có chút ngẩn ra, nửa ngày mới phun ra hai chữ: "Chờ đó."
Anh cởi dây thừng bên hông xuống, ném một đầu dây vào trong động, nói với Khưu Bạch: "Nắm lấy, tôi kéo cậu lên."
Khưu Bạch không còn sức, sợ mình túm không nổi lại rơi xuống bị mấy cây gậy trúc kia đâm nên lấy dây thừng quấn quanh eo.
"Tôi xong rồi, anh kéo đi."
Chu Viễn lại nói: "Chờ đã, cậu cầm theo con thỏ kia đi."
Khưu Bạch sững sờ, sau đó nắm lỗ tai con thỏ, rút nó từ gậy trúc xuống.
Chu Viễn thấy cậu chuẩn bị xong thì để đèn pin xuống đất, hai tay kéo dây thừng, cánh tay dùng sức nên gân xanh nổi lên lộ rõ đường nét cơ bắp, cảm giác mạnh mẽ mười phần.
Sau khi Khưu Bạch được anh kéo lên thì trực tiếp co quắp ngồi bệt dưới đất luôn.
"Cậu không sao chứ?" Chu Viễn thấy sắc mặt cậu tái nhợt, vành mắt hồng hồng như mắt thỏ.
Hơi nước dần hội tụ trong đôi mắt đào hoa rồi biến thành từng giọt nước mắt lớn, không tiếng động rơi xuống, vỡ tan trên mặt đất.
Khưu Bạch bây giờ cũng lắm cũng chỉ là một sinh viên được nuông chiều từ bé, đâu chịu được nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-la-cua-toi/3456319/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.