Thời Ly nghe không rõ lắm, liền hỏi lại một câu. Quý Trì Vu không trả lời cô, chỉ đưa tay đỡ cô đi đến giường bệnh.
“Anh không cần dìu em đâu, em không sao.” Thời Ly nói.
Quý Trì Vu không để ý đến lời cô, cố chấp dìu cô lên giường. Nhìn thấy Thời Ly đã nằm nghiêng yên vị, anh mới hỏi: “Em đói không? Muốn ăn gì?”
Thời Ly mím môi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Quý Trì Vu nâng tay xem đồng hồ, đáp: “Mười rưỡi.”
Thời Ly cau mày khó chịu: “Không ăn nữa.
Nhìn nét mặt của cô, Quý Trì Vu biết cô đói. Nhưng ăn lúc này không dễ tiêu hóa, lại dễ tăng cân.
Thời Ly có tiêu chuẩn rất nghiêm khắc về chế độ ăn uống của mình, cô không cho phép bản thân béo lên.
Quý Trì Vu tự mình gọi điện bảo người chuẩn bị đồ ăn, chưa đến nửa tiếng sau đã được mang đến.
Nhận hộp cơm, Quý Trì Vu ngồi xuống bên giường, chậm rãi mở nắp hộp, bên trong là salad ức gà với bơ, kèm theo một hũ nước sốt mè rang. Nắp hộp vừa mở ra, mùi thơm đã lan tỏa.
Thời Ly ngửi thấy mùi, có chút suy sụp: “Quý Trì Vu, anh cố tình phải không?”
“Ăn một chút, là salad mà, sẽ không béo đâu.” Quý Trì Vu dỗ dành cô.
Thời Ly lắc đầu: “Gần đây em không thể vận động, đã thế còn ăn lúc này, sau khi hồi phục chắc chắn sẽ tăng mấy cân.
“Yên tâm, không béo đâu. Em muốn nằm ăn hay ngồi dậy ăn?” Quý Trì Vu xắn tay áo, tay dài cầm muỗng, dáng vẻ như nếu Thời Ly nằm, anh sẽ đút cho cô ăn vậy.
Thời Ly hiểu rõ tính cách của Quý Trì Vu.
Đây là chuyện Quý Trì Vu đã quyết, anh nhất định phải làm được.
“Em ngồi dậy” Thời Ly cam chịu thở dài một hơi.
Quý Trì Vu cẩn thận đỡ cô ngồi dậy.
Thời Ly định tự lấy muỗng, nhưng Quý Trì Vu đã gắp một miếng, đưa đến miệng cô.
“Em tự làm được.” Thời Ly nói.
Quý Trì Vu không để ý, chỉ tập trung đút cho cô ăn.
Thời Ly chỉ có thể dựa vào tay anh ăn hết chỗ salad, nhưng mà... Ức gà còn nhiều hơn cả rau...
Nuốt xong miếng cuối, Quý Trì Vu lại lấy khăn cẩn thận lau miệng cho Thời Ly. Cử chỉ ân cần của anh khiến cô cảm thấy anh hôm nay hơi khác thường.
Quý Trì Vu trầm lặng và dịu dàng đến mức hơi quá đáng.
Khi Quý Trì Vu chuẩn bị gọt trái cây sau bữa ăn cho cô, Thời Ly không nhịn được mà hỏi: “Quý Trì Vu, đây là anh đang trả ơn cứu mạng cho em à?”
Quý Trì Vu ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Cũng có một chút là vậy.”
Thời Ly lắc đầu: “Nhưng thật ra không cần đâu. Em... lúc đó thật sự em chẳng nghĩ gì nhiều.”
Quý Trì Vu gọt một miếng đào, đưa đến miệng Thời Ly.
Cô thích ăn đào, không nhịn được mà cắn ăn.
Thấy cô ăn, Quý Trì Vu lại tiếp tục cắt thêm một miếng, vừa đút cho cô ăn vừa nói: “Nếu lúc đó, người ngồi bên cạnh em không phải là anh, mà là người khác.
Em có làm điều tương tự không?”
Thời Ly lắc đầu: “Không.”
Động tác của Quý Trì Vu khựng lại đôi chút.
Nhưng rất nhanh anh lại tiếp tục đút đào cho cô.
Thời Ly ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa, đẩy tay Quý Trì Vu ra, nói cô quá no rồi. Quý Trì Vu gật đầu, liền đặt dao xuống, tự mình ăn nốt nửa quả còn lai.
Thời Ly nhìn hành động này của anh, có chút ngạc nhiên. Cô nghĩ Quý Trì Vu sẽ trực tiếp vứt nửa quả còn lại vào thùng rác. Thời Ly cảm thấy hơi lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Cô không muốn nằm xuống, liền ngồi trên giường ngẩn người.
Điện thoại của cô không biết đã ở đâu, có lẽ vẫn ở trên xe. Cô nhớ mình đã xem tin nhắn của Tống Yên Nhiên, rồi tiện tay đặt lên ghế.
Ngồi thừ ra vài phút, Quý Trì Vu bỗng nhiên đi đến, đưa điện thoại cho cô.
“Chơi đi.”
Thời Ly vui vẻ nhận lấy điện thoại, thuận tay nhập mật khẩu.
Lướt được một lúc, Quý Trì Vu lại đến, đeo tai nghe cho cô.
Anh không nói lời nào, lại trở về ghế sofa tiếp tục làm việc.
Khi Thời Ly lướt đến mệt, cuối cùng thấy buồn ngủ, cô vừa đặt điện thoại xuống, định đi rửa mặt, Quý Trì Vu đã nhìn cô, “Đỡ em đi rửa mặt nhé?”
Thời Ly vội vàng lắc đầu: “Không cần... em... em tự đi được.
Quý Trì Vu không nói không rằng, bước tới đỡ cô.
Khi cảm nhận được cánh tay vững chãi của Quý Trì Vu, Thời Ly không khỏi cảm thấy bối rối.
Trước vụ tai nạn, Quý Trì Vu thực ra luôn không hiểu rõ lắm. Anh lấy cô là vì lợi ích. Nhưng một người như Thời Ly, làm việc luôn tùy ý như vậy, cô lựa chọn kết hôn với anh là vì điều gì? Cho đến khi nghe được câu nói của Thời Ly, rằng việc bảo vệ anh là bản năng, nếu là người khác, cô sẽ không đưa ra lựa chọn như vậy.
Anh bỗng nhiên ngộ ra.
Thứ mà cô muốn, có lẽ chính là thứ mà anh chưa từng để tâm nhất.
Tình yêu.
Khi đáp án này lóe lên trong đầu, Quý Trì Vu đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Từ Nhiếp Mộng Hy đến Giản Hoài Nhu, chỉ cần bên cạnh anh xuất hiện người phụ nữ khác, Thời Ly sẽ luôn thích gây sự với anh, cả người trở nên cáu kỉnh, lúc nào cũng nói năng bóng gió. Mỗi lần anh nhắc đến cuộc hôn nhân này chỉ vì lợi ích chung, cảm xúc của cô sẽ dao động rất lớn. Nếu cô không mưu cầu lợi ích, mà chỉ muốn tình yêu của anh... thì tất cả dường như trở nên hợp lý.
Khi Quý Trì Vu làm xong việc, Thời Ly đã ngủ. Trong phòng bệnh chỉ còn ánh sáng lờ mờ của một ngọn đèn. Anh dựa vào sofa, nhìn cô đang chìm trong giấc ngủ.
Giấc ngủ của cô có vẻ không yên ổn, hai bàn tay siết chặt lấy chăn.
Quý Trì Vu đứng dậy bước đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô. Anh đưa tay nắm lấy tay cô.
Trong giấc mơ, Thời Ly như nắm được sợi dây cứu mạng. Cô nắm chặt tay Quý Trì Vu, kéo sát vào lòng mình, khẽ gọi một tiếng: “Anh Trì.”
Quý Trì Vu hơi ngây người. Tay anh chạm vào sự mềm mại trước ngực cô, ánh mắt trở nên vừa trêu đùa vừa dung túng: “Thật to gan, dám gọi mình như thế.”
Khi nghe cô gọi một tiếng 'anh Trì' thân thiết như vậy, chứ không phải Quý Trì Vu hay Trì Vu, Quý Trì Vu cảm nhận được một điều mà trong suốt 28 năm cuộc đời anh chưa từng có.
Được ỷ lại, được người ta cần đến, và trong điều kiện tiên quyết của cả hai cảm giác đó là được một người toàn tâm toàn ý yêu thương.
Cảm giác này có chút lạ lẫm, nhưng lại rất tốt đẹp.
Đó là điều anh chưa bao giờ nhìn thấy ở bố mẹ mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]