Vừa rồi, khi xảy ra tai nạn, Quý Trì Vu thấy Thời Ly lao về phía mình, anh tưởng cô sợ quá nên mới nhào vào lòng anh, nhưng khi xe bị va chạm mạnh, cửa xe lõm một mảng, kính vỡ văng vào trong, anh mới nhận ra, Thời Ly không phải vì sợ mà nhào vào, mà cô dùng cơ thể của mình để bảo vệ anh khỏi bị thương.
Từ nhỏ Quý Trì Vu đã sống trong một gia đình không thiếu thốn gì, khi gặp nguy hiểm, có không ít người sẵn sàng bảo vệ anh, nhưng những người đó đều là vệ sĩ, làm việc vì tiền, chẳng ai thực sự quan tâm đến anh. Không ai bảo vệ anh vô điều kiện như Thời Ly.
Vì thế, khoảnh khắc cô ôm lấy anh, anh đã ngẩn người, cảm giác bị đè nén trong tim và phủ nhận bấy lâu bỗng phá kén bay lên.
Lúc này, trong xe, Quý Trì Vu ngửi thấy mùi máu nồng nặc. Anh đẩy Thời Ly ra, thấy cô nhíu mày, trán đầy mồ hôi lạnh. Cô vẫn tỉnh táo, chưa ngất đi, chỉ là quá đau nên không muốn mở mắt.
Dù vậy, cô vẫn cố gắng nắm chặt tay anh, thì thầm hỏi: "Anh... anh sao rồi?"
Quý Trì Vu không dám ôm chặt cô, anh không biết cô bị thương ở đâu, chỉ có thể nắm chặt tay cô chưa bị thương và nhẹ nhàng nói: "Anh không sao."
Lưng của Thời Ly bị đập vào vách xe, lại bị một miếng thủy tinh bắn vào, rạch thành một vết thương dài gần 10cm, phải khâu hơn 10 mũi kim, cái tay vốn chưa lành của cô cũng bị bục chỉ, phải vệ sinh, gắp mảnh vụn thủy tinh ra rồi khâu lại lần nữa.
Khi Thời Lan nhận được cuộc gọi, đến bệnh viện, nhìn thấy vết khâu trên người Thời Ly, bà nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Vết thương dài như vậy, sau này chắc chắn sẽ để lại sẹo."
Phụ nữ mà lưu lại sẹo trên cơ thể, chẳng phải làm giảm hứng thú của chồng hay sao?
Thời Ly nằm trên giường bệnh, nghe câu nói này, cô không khỏi cười lạnh. Cô hiểu rõ, đây luôn là bản chất của Thời Lan - bà không quan tâm đến tình trạng của cô, chỉ lo liệu có giữ chân được cây rung vàng của mình không.
"Trời mưa to thế này mà mày vẫn ra ngoài lông bông sao? Không ngoan ngoãn ngồi yên được một ngày à?" Thời Lan nói xong, ngồi xuống bên cạnh giường, thấy thái độ lầm lì của Thời Ly, bà lại càng thêm khó chịu, không kiềm chế được nói mấy câu.
Lúc này đã hết thuốc tê, Thời Ly bắt đầu thấy cơn đau dồn dập kéo về, nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, nhìn Thời Lan với ánh mắt châm biếm: "Bà đến đây là để thăm tôi hay để dạy bảo tôi?"
Thời Lan tức giận quát lên: "Thái độ của mày là sao hả? Tao là mẹ mày, nói mấy câu còn không được sao?"
Thời Ly lạnh lùng đáp lại: "Thái độ gì? Từ nhỏ đến lớn, không phải tôi luôn vậy sao? Nếu không chịu được thì đừng nói nữa"
Thời Lan tức giận gào lên: "Thời Ly!"
"Mẹ, giờ Tiểu Ly cần nghỉ ngơi, hay là mẹ ra ngoài trước đi?" Quý Trì Vu xuất hiện ở cửa phòng, anh lên tiếng ngắt lời, giọng nói không mang tính khuyên nhủ.
Thời Lan sắc mặt lạnh lùng, đứng dậy, tức giận bước ra ngoài.
Thời Ly nhìn bóng dáng mẹ mình dần khuất, nụ cười trên mặt cũng tan biến, thay vào đó là nghiến răng nghiến lợi vì đau.
"Vừa rồi em cười xấu lắm." Quý Trì Vu bước lại gần, véo nhẹ vào mặt cô.
Thời Ly không có sức cãi lại, cũng không có sức phản kháng. Cô thở dài, vùi mặt vào chăn mà không hề để ý đến giọng điệu và cử chỉ nhẹ nhàng của chồng mình.
Quý Trì Vu nhìn cô cuộn tròn trong chăn, trong lòng anh càng thêm thắc mắc. Anh muốn hỏi cô tại sao lại bảo vệ anh liều mạng như vậy, nhưng nhìn cô đau đớn như thế, lần đầu tiên anh không dám lên tiếng. Quý Trì Vu để Thời Ly nghỉ ngơi, còn mình thì ngồi xử lý công việc trong phòng bệnh.
Tối đến, khi Thời Ly tỉnh lại, thấy Quý Trì Vu vẫn còn trong phòng bệnh, cô có chút ngạc nhiên. Quý Trì Vu gần như ngay lập tức nhận ra cô đã tỉnh, nhìn cô rồi hỏi: "Em muốn làm gì?"
Thời Ly nhìn anh, với vẻ mặt đầy chán nản: "Anh có thể tìm một y tá nữ đến chăm sóc em không? Em muốn đi vệ sinh.
Cô cảm thấy Quý Trì Vu thật keo kiệt, cô đã bị thương nặng như này mà chẳng thuê điều dưỡng đến chăm sóc cô. Mặc dù vết thương không nghiêm trọng lắm, nhưng vì nó ở phần lưng, nếu cô cử động mạnh sẽ làm tổn thương vết thương, đau đến mức phải hít vào một hơi.
Ngay lúc Thời Ly đang lo lắng, Giang Trì bỏ máy tính xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh cô.
"Anh định làm gì?" Thời Ly cảnh giác nhìn anh.
Quý Trì Vu cúi người, cẩn thận nâng cô dậy.
"Anh sẽ dìu em đi."
Vì vết thương của cô ở lưng, không tiện bế, chỉ có thể đỡ cô đi.
Quý Trì Vu đỡ Thời Ly vào nhà vệ sinh. Thời Ly tưởng dìu cô vào trong xong anh sẽ tự giác đi ra ngoài, nhưng khi cô định kéo quần, lại thấy người đàn ông vẫn đứng phía sau. Bỗng chốc Thời Ly thấy rất mất tự nhiên.
"Anh không ra ngoài à?"
Quý Trì Vu nhìn cô một cái rồi quay lưng lại: "Anh không nhìn, cũng không đi đâu, anh sợ em ngã thôi"
Thời Ly nhìn anh đứng thẳng người, mặt đỏ bừng: "Anh ra ngoài đi. Anh ở đây làm em không dám đi. Khi nào em xong sẽ gọi anh."
Trời đất, đi vệ sinh sẽ có tiếng, anh định đứng đây nghe hết âm thanh xấu hổ của cô sao?
Quý Trì Vu nghĩ một lúc sau đó anh gật đầu, đi ra ngoài đóng cửa lại, còn không quên dặn dò:
"Cẩn thận chút, xong rồi thì gọi anh."
Xong xuôi, Thời Ly không gọi Quý Trì Vu mà tự mình đi ra. Cô cảm thấy không có vấn đề gì lớn, chỉ cần giữ cho lưng thẳng, không làm căng vết thương là sẽ không sao.
Cô mở cửa thì nhìn thấy Quý Trì Vu đứng ở cửa, không biết đang nghĩ gì.
Hai người nhìn nhau một lúc, đều hơi ngẩn người.
Thời Ly là người lên tiếng trước: "Thật ra, anh không cần phải đối xử tốt với em như vậy. Lúc đó, em không phải cố ý cứu anh đâu, chỉ là bản năng thôi."
"Bản năng." Quý Trì Vu lặp lại hai từ này.
Thời Ly gật đầu.
Khoảnh khắc đó, cô đang nghĩ gì nhỉ?
Cô không nghĩ gì cả.
Chỉ là trong tiềm thức, cô không thể chịu đựng được việc khuôn mặt của Quý Trì Vu bị hủy hoại trước mặt mình, vì thế cô mới lao lên ôm đầu anh ghì vào lòng.
"Bản năng mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa." Quý Trì Vu thấp giọng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]