Anh hoàn toàn không giống Tống Trì, vì vậy cô không thể chịu đựng được khi ở bên anh nữa.
Quý Trì Vu nhìn cô, bất chợt cười một tiếng, như thể thấy Thời Ly thật buồn cười.
“Thời Ly, em có quên những gì tôi đã nói trước khi kết hôn không?”
Thái độ của anh luôn nhẹ nhàng, hờ hững, có lẽ vì lâu ngày ở vị trí cao nên anh rất giỏi trong việc điều khiển tâm lý người khác. Chỉ một câu như vậy cũng đủ khiến người ta cảm thấy bối rối. Trước khi kết hôn, Quý Trì Vu đã nói cuộc hôn nhân này không có tình cảm, chỉ là một sự hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Vì vậy, anh hy vọng cả hai sẽ cư xử thật lý trí với cuộc hôn nhân này, đừng để lẫn cảm xúc cá nhân vào.
“Em biết gia đình em đã lợi dụng tên của tôi, kêu gọi bao nhiêu vốn đầu tư không? Hai năm nay ngành thời trang vốn đã khó làm, gia đình em lại còn mở rộng chi nhánh.” Quý Trì Vu tháo chiếc cà vạt, ném sang một bên, rồi mở hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng: “Thời Ly, em biết nếu tin tức chúng ta ly hôn mà bị lộ ra, gia đình em sẽ mất bao nhiêu tiền không?”
Thời Ly mặt tái xanh.
Quý Trì Vu nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ chế giễu.
“Đây là lần thứ hai em nhắc đến chuyện ly hôn. Lần đầu tôi nghĩ em chỉ bốc đồng, nên tôi cùng em giỡn một chút, không tính toán với em. Nhưng lần này, có vẻ em đã suy nghĩ kỹ rồi, vì vậy tôi sẽ nói rõ với em một chút.” Quý Trì Vu nói đến đây cảm thấy khát, liền mở chai nước khoáng uống một ngụm rồi tiếp tục: “Nếu em còn nhắc đến ly hôn lần nữa, thì chúng ta sẽ ly hôn thật.
Thời Ly lại muốn uống thuốc.
Cô muốn nuốt hết cả chai thuốc.
Quý Trì Vu liếc nhìn cô, thấy cô ngồi thẳng trên sofa, đôi mắt đờ đẫn, không biết đang nghĩ gì.
Quý Trì Vu có chút chế giễu nói: “Thời Ly, em quá dễ thay đổi cảm xúc, như
vậy không tốt. Nếu là trong công việc, tôi sẽ không hợp tác với người như em. May là em là vợ tôi, tôi có thể chịu đựng thêm một chút”
Thời Ly không quan tâm anh đang nói những gì.
Cô chỉ là con rối, sợi dây trong tay nhà họ Thời, trong tay Quý Trì Vu, chứ không phải trong tay cô.
Cô suýt nữa quên mất, cuộc hôn nhân này từ đầu đến cuối không phải do cô làm chủ. Kết hôn không do cô, ly hôn cũng không phải do cô. Thời Ly ngả người ra một bên, cuộn mình trên sofa. Quý Trì Vu không quan tâm đến cô, anh vào phòng tắm tắm rửa, Thời Ly nằm đó không động đậy.
Tắm xong, Quý Trì Vu bước ra, thấy Thời Ly vẫn nằm im như tượng, anh đi qua, đưa tay chạm vào trán Thời Ly.
Thời Ly đột nhiên mở mắt nhìn anh: “Làm gì vậy?”
Quý Trì Vu bình tĩnh rút tay lại: “Xem xem em có bị sốt không. Đi tắm đi.”
“Không đi, không tắm.” Thời Ly quay mặt đi, không muốn nhìn anh.
Quý Trì Vu khẽ lẩm bẩm: “Em xem, có phải quá dễ thay đổi cảm xúc không?”
Thời Ly lại quay người, định đá anh, nhưng bị Quý Trì Vu né được, anh giơ tay tóm cái chân đá lên của cô, giữ chặt không buông.
Thời Ly chống hai tay dậy, gào lên: “Đúng! Em dễ thay đổi cảm xúc, em chẳng là gì cả, vậy sao anh lại chọn em? Tại sao phải chọn em? Anh chê em như vậy, lúc đó đáng lẽ không nên đồng ý kết hôn với em, tại sao anh lại kết hôn với em?!”
Nếu anh không chọn cô, có lẽ cô đã được tự do.
Bởi vì, một đầu là gông cùm anh đeo cho cô, một đầu là gông cùm nhà họ Thời đeo cho cô. Nếu Thời Ly không gả, người chịu hại sẽ chỉ có gia đình của Tống Trì... Ông ngoại cô, mẹ cô, họ đều những người coi cuộc đời người khác như cỏ rác...
Quý Trì Vu im lặng một lúc, nhìn Thời Ly rồi nói: “Em muốn nghe sự thật không?”
“Sự thật!”
“Vì nhìn em không có ham muốn gì, không có nhu cầu vật chất cũng không có nhu cầu tinh thần gì quá nhiều. Bởi thế, nếu có một ngày chúng ta thực sự đi đến bước ly hôn, thì việc giải quyết thủ tục sẽ đơn giản hơn.” Cô bảo anh nói sự thật, anh liền nói thật.
Nói xong câu này, Quý Trì Vu suy nghĩ một chút rồi an ủi thêm một câu: “Đây là ưu điểm rất tốt đối với người bình thường, vì như vậy sẽ không quá khắc khe với bản thân vì những điều kiện thực tế.”
Thời Ly vừa khóc vừa cười, cô thật sự không ngờ lý do Quý Trì Vu chọn cô lại là vì cô không có ham muốn gì. Cô ngồi một lúc, rồi đứng dậy, đi về phía phòng tắm. Đi được hai bước, cô lại quay lại mở tủ quần áo, tìm một chiếc áo phông của Quý Trì Vu rồi biến mất sau cánh cửa.
Sau khi cô vào phòng tắm, Quý Trì Vu cầm điện thoại gọi một cuộc.
“Đi điều tra xem cụ thể Thời Ly đến Giang Hà đã đi những đâu, gặp ai, làm gì.”
Bên kia lập tức đáp lại: "Vâng, đã rõ"
Quý Trì Vu đứng bên cửa sổ, ngón tay gẩy nhẹ, cơn thèm thuốc lại đến.
Thời Ly thực sự quá bướng bỉnh.
Cái bóng trong kính phản chiếu gương mặt đầy u ám của Quý Trì Vu.
Việc thị sát của Quý Trì Vu tại Giang Hà chỉ là cái cơ, ngày hôm sau anh bèn đưa Thời Ly trở lại Giang Thành.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]