🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thời Ly khi nhìn thấy khuôn mặt của Quý Trì Vu, cô cũng hơi ngây người, cô không ngờ ở Giang Hà lại có thể tình cờ gặp anh.

Đây tính là gì đây?

Là "oan gia ngõ hẹp" đây mà.

“Lên xe.” Quý Trì Vu mở cửa xe, ngồi trong xe lạnh lùng nhìn Thời Ly.

Thời Ly không muốn lên xe: "Không lên! Em muốn đi chợ đêm"

“Lên xe!” Quý Trì Vu nhắc lại.

Thời Ly nhìn Quý Trì Vu chằm chằm một lúc, cuối cùng mới thoả hiệp, leo lên xe.

Khi lên xe, cô mới nhận ra không chỉ có tài xế mà còn một người khác, trông có vẻ như đó là đối tác trong công việc của Quý Trì Vu, chỉ là người này nhìn hơi quen mắt, Thời Ly không chắc có phải cô đã gặp anh ta ở đâu không.

“Quý phu nhân?” Người kia đánh giá Thời Ly, thử hỏi.

“Giám đốc Hạ, phải phiền anh một chuyến, đưa chúng tôi về khách san trước.” Quý Trì Vu nói.

"

Giám đốc Hạ lập tức gật đầu đồng ý: "Đúng là nên về khách sạn, đã muộn rồi."

Vì vậy, tài xế lái xe đến dưới khách sạn Quý Trì Vu đang ở. Thời Ly theo anh xuống xe, ngay cả giám đốc Hạ kia cũng xuống để tiễn.

“Sếp Quý, tối nay anh cứ về nghỉ ngơi cho tốt. Nếu có gì cần thì cứ nói với tôi” Giám đốc Hạ nói.

Quý Trì Vu gật đầu.

“Vậy tôi đi trước, sếp Quý, Quý phu nhân, chúc ngủ ngon.” Giám đốc Hạ nhìn Thời Ly một cái thật lâu.

Anh ta cảm thấy gương mặt này rất

Thời Ly cũng nhìn lại.

quen.

Thấy giám đốc Hạ lên xe, Quý Trì Vu không thể nhịn được nữa, liền trừng mắt nhìn Thời Ly: “Nhìn gì? Em thích cậu ta à? Người ta có vợ rồi, mà còn rất yêu vợ đấy!”

Thời Ly chỉ hừ một tiếng, không quan tâm đến tính khí của anh.

Quý Trì Vu hít một hơi thật sâu, không muốn cãi nhau với cô ngay cửa, trực tiếp nói: “Lên trên!”



Thời Ly thở dài, biết là không thể đi dạo chợ đêm được nữa, đành phải theo anh lên.

Giám đốc Hạ ngồi trong xe tài xế chở, mặt mày đăm chiêu. Anh ta luôn cảm thấy gương mặt của Thời Ly rất quen, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Đã gặp ở đâu nhỉ?

Cho đến khi đi qua khu biệt thự nhìn ra hồ.

Giám đốc Hạ đột ngột mở to mắt.

Cô gái này, không phải là... người yêu của Tống Trì sao?

****************

Giám đốc Hạ - Hạ Ngôn đã từng gặp Thời Ly một lần.

Đó có lẽ là chuyện cách đây sáu năm, khi khu biệt thự nhìn ra hồ còn chưa mở bán. Hạ Ngôn và Tống Trì là hàng xóm chơi với nhau từ bé, quan hệ rất tốt. Sau này, lúc còn đi học, Hạ Ngôn làm thực tập sinh ở công ty bất động sản. Mùa hè của kỳ học năm thứ ba, Tống Trì bay từ nước ngoài về, nhờ anh giúp đỡ, đặt mua một căn hộ có hướng đẹp nhất nhìn ra hồ nước.

Sau đó, Tống Trì dẫn Thời Ly đến xem nhà, ký hợp đồng, làm thủ tục xong, họ cùng nhau đi ăn một bữa.

Lúc đó là mùa đông, cả hai mặc đồ đôi màu hồng giống nhau. Tống Trì từ nhỏ đến lớn rất kị màu hồng, nhưng hôm đó anh lại mặc nguyên một bộ áo hoodie hồng, quần trắng, nhìn là biết rất cưng chiều bạn gái. Chính vì thế mà Hạ Ngôn nhìn Thời Ly thêm mấy lần, ấn tượng khá tốt.

Kết quả là, đến tháng 6 năm sau, Hạ Ngôn nhận được tin Tống Trì qua đời.

Hạ Ngôn tính toán thời gian, hôm nay chẳng phải là ngày giỗ của Tống Trì ư?

Hạ Ngôn thở dài, anh không ngờ lại gặp lại Thời Ly, cô gầy đi nhiều, trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng ánh mắt không còn trong trẻo như trước nữa, nó làm anh không nhận ra ngay được.

Giờ cô ấy đã kết hôn, còn làm phu nhân nhà giàu nữa.

Bỗng nhiên, Hạ Ngôn nghĩ đến gương mặt của Quý Trì Vu, vô thức nuốt nước miếng.

Trước đây anh chưa từng liên tưởng hai người với nhau, vì thần thái và tính cách khác hẳn nhau. Chỉ khi nhìn thấy Thời Ly đứng cạnh Quý Trì Vu, anh mới thấy kỳ quặc.

Trông như thể Thời Ly và Tống Trì đang đứng bên nhau.

****************

Thời Ly theo Quý Trì Vu về phòng khách sạn, anh liền hỏi cô: “Em đến Giang Hà làm gì?”

“Nhắn cho anh rồi, công việc.” Thuốc làm Thời Ly hơi buồn ngủ, cô lười nói nhiều. Chỉ đáp vỏn vẹn mấy chữ.

Vẻ mặt Quý Trì Vu càng thêm u ám.

Hà Du Quân cung cấp cho anh thông tin, cô nào có công việc gì ở Giang Hà.



"Công việc gì mà bận tới tận 12 giờ đêm?"

"Bận xong thì đi ăn xã giao." Thời Ly ngáp một cái: "Quý Trì Vu, em hơi buồn ngủ rồi. Có thể để em ngủ một giấc không?"

“Không được.” Quý Trì Vu kéo cô dậy: “Em phải nói rõ ràng, rốt cuộc em đến đây làm gì?”

“Công việc, em đến làm việc mà”

"Thời Ly!"

Thời Ly: ".

“Miệng em có câu nào thật lòng không?”

Thời Ly im lặng nhìn Quý Trì Vu.

Đến Giang Hà rồi, khi càng gần Tống Trì, Thời Ly lại cảm thấy nỗi nhớ anh vô cùng chân thật. Càng nhớ anh, cô lại càng cảm thấy Quý Trì Vu chẳng giống Tống Trì chút nào.

Họ vốn là hai người khác biệt.

Tống Trì không giống Quý Trì Vu. Cảm xúc của anh trước giờ luôn ổn định, sẽ không vui giận thất thường, không vô cớ châm chọc cô. Tống Trì luôn dịu dàng và điềm tĩnh, anh ấy lớn lên trong một gia đình ấm áp, là người tốt nhất mà cô từng gặp.

Vả lại, anh chung tình, anh sạch hơn Quý Trì Vu.

Giờ phút này, khi nhìn vào gương mặt của Quý Trì Vu, trong lòng Thời Ly lại tràn ngập cảm giác mệt mỏi khó tả, khiến cô thở không thông.

Cô đột nhiên buột miệng: “Trì Vu, hay là chúng ta ly hôn đi?”

Quý Trì Vu ngạc nhiên nhìn Thời Ly.

Nói xong, Thời Ly cảm giác như mình gỡ bỏ được gông cùm trên người, cô lặp lại: “Chúng ta ly hôn đi.”

Quý Trì Vu buông cô ra: “Em có bồ à? Là người ở Giang Hà?”

“Không.”

Tống Trì không phải bồ nhí. Cô không thể chấp nhận ai gắn cho anh cái mác thấp hèn như vậy.

Quý Trì Vu bật cười: “Vậy em đòi ly hôn để làm gì?”

Thời Ly mím môi, để làm gì nhỉ?

Cô suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Em không thể chịu đựng nổi anh nữa”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.