Nước mắt che mờ tầm nhìn của Thời Ly, khiến hình ảnh của Tống Trì trong mắt cô bị nhòa đi.
Thời Ly vội vàng đưa tay gạt lệ, im lặng mất một lúc lâu, sau đó cô tháo giày, ngồi khoanh chân dưới đất, rút trong túi áo chiếc điện thoại đã để chế độ máy bay từ lâu ra.
Dần dần, một bản nhạc quen thuộc vang lên.
Sắc Hạ.
Một bài hát cô mới viết riêng cho Tống Trì.
"Anh Trì, bé cưng của anh đã viết một bài hát dành tặng anh đó, anh nghe thử xem nhé."
Tiếng nhạc vang lên trong nghĩa trang không bóng người, lại là giai điệu thê lương, nghe sao cũng thấy rùng rợn, nhưng Thời Ly hoàn toàn không bận tâm, cũng chẳng thấy sợ. Khi bài hát kết thúc, cô mới khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Thế nào, nghe có hay không?"
Không nhận được câu trả lời, Thời Ly cũng chẳng quan tâm. Cô cất điện thoại vào túi, rồi tiếp tục nói chuyện với bia mộ, kể về việc cô gần đây tham gia một chương trình thực tế, bị người ta ức hiếp, trên mạng cũng có rất nhiều người măng cô.
Cô kể cả việc Thời Lan đánh cô chảy máu, phải khâu mấy mũi trên cánh tay, đến giờ vẫn còn đau.
Cô lại kể mình gặp được một người dì rất tốt bụng, đối xử với cô còn tốt hơn Thời Lan, quan tâm cô như dì Tống.
Thời Ly kể rất nhiều chuyện cho anh nghe, rồi bỗng cô im bặt mất một lúc, chần chừ mãi mới lên tiếng: "Anh Trì, em xin lỗi, em... kết hôn rồi."
Thời Ly đưa tay trái lên, khẽ lắc chiếc nhẫn trên tay trước bia mộ.
"Anh xem, nhẫn kim cương này, to lắm đúng không?"
"Anh yên tâm, anh ấy rất giàu, em sống rất sung sướng nhàn hạ."
"Còn nữa, anh ấy rất giống anh, đôi khi em còn nghi ngờ hai người là anh em ruột đấy. Chỉ là... khuôn mặt giống, tính cách không giống chút nào. Anh hay nhường em, còn anh ấy chẳng nhường em tẹo nào. Cũng không tinh tế, còn học người ta hút thuốc, mùi thuốc thực sự rất đáng ghét."
Thời Ly cười, rồi tiếp tục lảm nhảm.
Cuối cùng, cô nói cô rất vui, bởi vì ở bên anh ấy, giống như đang được ở bên Tống Trì, cô cũng cảm thấy hạnh phúc.
Thời Ly ở trong An Tức Địa đến tận 4 giờ chiều, tới khi Tống Yên Nhiên gọi điện cho cô, cô mới đứng lên tạm biệt.
"Anh Trì, em đi đây."
Cô từ biệt anh, giống như những lần chia tay trước đây.
Trước kia, mỗi lần hai người chia tay nhau để về nước đón Tết, cô chưa bao giờ cảm thấy một chút nỗi buồn chia xa nào. Bởi vì lúc ấy cô tin chắc họ sẽ luôn ở bên nhau, trên thế gian này, ngoài cái chết, không có gì có thể chia cắt được họ.
Ai ngờ, đúng là cái chết đã chia cắt họ.
Thời Ly bước ra khỏi nghĩa trang, đưa tay lên, vô thức lau đi nước mắt nơi khóe mắt.
Hôm nay cô đã khóc hơi nhiều rồi, như thể tích tụ nước mắt của cả một năm lại để khóc cho đã đời.
Khi Thời Ly đến quán lẩu, Tống Yên Nhiên đã ở trong đó rồi.
Tống Yên Nhiên nhìn thấy cô liền mỉm cười vẫy tay: "Tiểu Ly, ở đây."
"Chị Yên Nhiên." Thời Ly đi tới, ngồi xuống vòng tay qua ôm lấy cô: "Lâu rồi không gặp, nhớ chị chết mất. Em có mang quà cho chị."
Thời Ly đưa cho Tống Yên Nhiên mấy túi quà cô cầm trên tay: "Túi này là quà của chị, em thấy chị có chia sẻ bài viết bốc thăm trúng thưởng chiếc túi này, thế nên đã nhờ bạn tìm giúp. Còn hai túi này là trà Bích Loa Xuân cho bác trai, set mỹ phẩm dưỡng da cho bác gái."
Tống Yên Nhiên nhìn logo trên mấy cái túi, biết giá trị của chúng không hề rẻ, đặc biệt là chiếc túi hàng hiệu mà cô luôn mơ ước kia.
"Tiểu Ly, thật sự em không cần phải mang quà đâu." Tống Yên Nhiên muốn từ chối.
"Chị yên tâm, em không hề mua linh tinh. Những món đồ này đều là đồ thiết yếu, có thể dùng được. Em đã phải mất mấy ngày mới tìm được, nhận hộ em đi."
Tống Yên Nhiên nghe xong, cảm giác lời từ chối không thể nói ra nữa.
Mỗi lần Thời Ly đến, đều mang rất nhiều quà cho họ. Những món quà này không phải mua đại, mà đều là Thời Ly lựa chọn rất kỹ càng.
Tấm lòng này, là vì Tống Trì.
Tống Yên Nhiên còn nhớ, năm đầu tiên Tống Trì mới mất, Thời Ly bèn từ bỏ việc học còn dang dở, ở lì tại Giang Hà, suốt ngày tìm cớ đến nhà họ Tống chăm lo cho bố mẹ cô, gần như muốn trở thành con dâu của nhà mình.
Cuối cùng, bố mẹ cô không thể nhẫn nhịn khi thấy Thời Ly cứ đày đọa bản thân như vậy, còn khuyên nhủ cô ra nước ngoài hoàn thành nốt việc học.
Khi đó, mẹ cô nói:
"Tiểu Ly, Tống Trì đã mất rồi, nhưng con còn mấy chục năm cuộc đời phải bước tiếp. Con cứ vấn vương mãi người đã khuất, thằng bé không siêu thoát được, con cũng chẳng dễ sống. Nếu Trì biết con đang sống thế này, nó sẽ đau lòng lắm đấy."
Nghĩ lại ngày đó, Tống Yên Nhiên khẽ thở dài, xót xa thay cho em trai mình và Thời Ly.
Cô sợ Thời Ly tâm trạng không ổn, bèn kiếm chủ đề để nói.
"Tiểu Ly, cách đây không lâu, chị nghe đồn em đã kết hôn, phải vậy không?"
Hàng mi Thời Ly khẽ động, cô im lặng cúi đầu một lúc mới gật: "Phải, em kết hôn rồi."
Ở Giang Thành, sau một đêm, Quý Trì Vu nhận được thông tin từ Hà Du Quân.
Anh nhìn hai chữ Giang Hà trên điện thoại, nhíu mày.
Hình như lâu rồi anh chưa đến Giang Hà thị sát công ty con, chi bằng nhân tiện đang rảnh, đến đó một phen xem
sao.
"Hà Du Quân, đặt vé máy bay chuyến sớm nhất đến Giang Hà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]