Giản Hoài Nhu lật tìm thông tin liên lạc của Quý Trì Vu nhưng không thể gọi được, Quý Trì Vu đã chặn cô.
Giản Hoài Nhu toàn thân lạnh toát, như rơi vào hầm băng. Cô có một cảm giác, sự nghiệp của mình đã đi đến hồi kết. Khi Giản Hoài Nhu đang bị nồi sợ hãi bao trùm, cô nhìn thấy một bóng người đi qua hành lang. Cô lập tức nhận ra đó là Quý Trì Vu.
Giản Hoài Nhu bỏ hết mọi thứ trong tay xuống, lao người đuổi theo. Cô chạy đến bên Quý Trì Vu, đưa tay nắm lấy tay của anh.
Quý Trì Vu nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, trong đôi mắt của anh đầy sự lạnh lùng.
"Buông tay."
Giản Hoài Nhu rơi nước mắt, lắc đầu, cô ôm chặt cánh tay của Quý Trì Vu, như thể đã chịu đựng hết mọi nỗi uất ức trên thế giới, đôi mắt đào hoa ngấn lệ nhìn Quý Trì Vu, tủi thân hỏi anh: "Trì Vu, em đã làm sai gì sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?"
"Cô không nghe lời." Quý Trì Vu lạnh lùng nói.
Giản Hoài Nhu ngây ra, "Em đâu có..."
Quý Trì Vu liếc nhìn cô từ trên cao, anh lâu ngày ở vị trí cao, khí thế tự nhiên tỏa ra, khi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cô không thế không run rấy.
Quý Trì Vu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nâng căm cô lên: "Chỉ có bấy nhiêu can đảm mà còn dám tác oai tác quái trước mặt tôi."
"Anh..."
"Thời Ly là vợ tôi, cô là cái gì mà dám tính kế cô ấy? Ai cho cô lá gan đó?" Quý Trì Vu nói xong câu này, hất tay
Giản Hoài Nhu ra, rồi từ từ phủi tay, ánh mắt đầy vẻ chán ghét, như thể trên tay có thứ bẩn thỉu không thể chịu đựng nổi.
Giản Hoài Nhu ngã người ra sau, cô tưởng bao nhiêu ngày Quý Trì Vu không trách phạt cô là vì không quan tâm đến cách cô đối xử với Thời Ly.
Không ngờ...
"Trì Vu, Trì Vu, em sai rồi. Em không có ý làm hại chị Ly, em thật lòng muốn xin lỗi chị ấy. Những người chửi Thời Ly là... là mấy người trên mạng, anh biết mấy người đó mà, dù em có ngừng họ cũng không để ý đâu. Trì Vu..."
Quý Trì Vu nhìn cô với vẻ chán ghét không thể giấu giếm, "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần đừng có ra vẻ khôn lỏi trước mặt tôi?"
Quý Trì Vu lùi một bước: "Đừng chạm vào tôi, bấn!"
Giản Hoài Nhu khuôn mặt đầy nước mắt, cô là một người rất thông minh, khi nhìn thấy thái độ của Quý Trì Vu, cô đã biết mọi chuyện không còn cơ hội cứu vãn. Vậy thì bây giờ chỉ còn cách duy nhất là cầu xin anh giơ cao đánh khẽ. Nếu Vu Thời Nhất Mộng phong sát cô, còn ai dám ký hợp đồng với cô nữa?
Vậy là, Giản Hoài Nhu ngước mắt nhìn Quý Trì Vu: "Xin lỗi anh... nhưng, anh có thể đừng phong sát em không?
Em còn chưa tốt nghiệp, nếu bây giờ bị phong sát thì sự nghiệp còn chưa nhen nhóm của em sẽ đi tong. Anh niệm tình thời gian em hầu hạ anh, đừng phong sát em được không?"
Quý Trì Vu nhìn Giản Hoài Nhu với ánh mắt đầy chế giễu: "Hầu hạ? Hầu hạ lúc nào? Tôi đâu có ngủ với cô."
Cùng lắm chỉ là đi ăn chung, khoe ra cho Thời Ly thấy mà thôi.
Giản Hoài Nhu toàn thân run rẩy.
"Nhưng cô yên tâm, tôi còn chưa rảnh hao tổn tâm trí với một người như cô." Quý Trì Vu nói.
"Trì Vu, đừng đối xử với em như vậy." Giản Hoài Nhu nước mắt đẫm đầy mặt, giọng nói mềm yếu không thể tả.
Nhưng Quý Trì Vu về bản chất là một người cực kỳ lạnh lùng. Anh có thể hoàn toàn phớt lờ những giọt nước mắt trên mặt Giản Hoài Nhu, những nỗi đau và uất ức hiện rõ trên khuôn mặt cô, lạnh lùng nói ra những lời tàn nhẫn vô tình.
"Sau này tôi không muốn thấy cô nữa." Quý Trì Vu ném câu nói này rồi bước đi, không thèm nhìn Giản Hoài Nhu lấy một lần.
Mặc cho Giản Hoài Nhu ở phía sau khóc lóc thảm thiết.
Quý Trì Vu rẽ qua một góc và nhìn thấy Thời Ly đứng ở góc khuất.
Anh liếc nhìn cô một cái, rồi nhìn vào trán cô, vẫn còn vết bầm tím mờ mờ sau lớp kem che khuyết điểm, nên hôm nay cô xõa tóc, còn cố tình gắn mái giả, trông rất khác biệt.
Thời Ly nhìn anh im lặng một giây rồi lên tiếng: "Anh không thích cô ta nữa à?"
Quý Trì Vu cảm thấy việc vợ mình hỏi câu này thật buồn cười, hành vi của anh là do quan niệm hôn nhân ảnh hưởng từ gia đình mình, nhưng rõ ràng quan niệm của Thời Ly còn kỳ lạ hơn anh.
Quý Trì Vu im lặng một lúc, rồi nói: "Cô ta không nghe lời."
Thời Ly mím chặt môi, ánh mắt nhìn Quý Trì Vu có chút thất thần.
Vừa rồi, Thời Ly đã chứng kiến toàn bộ cuộc trò chuyện giữa Quý Trì Vu và Giản Hoài Nhu ở đây, cô nhìn Quý Trì Vu nh vậ, khng khi nghĩ rg, yu mt người như Quý Trì Vu thật sự rất khổ.
Bởi vì anh có một cái tôi tuyệt đối, khi anh đối tốt với cô, anh có thể nuông chiều cô như công chúa, đem tất cả những thứ tốt nhất cho cô. Nhưng khi vứt bỏ, anh cũng có thể lạnh lùng thu lại tất cả, không cho cô một ánh mắt dịu dàng nào nữa.
"Ghi hình xong rồi à?" Quý Trì Vu nhìn vẻ mặt thản nhiên của Thời Ly, cảm thấy hơi khó chịu, anh muốn hút thuốc.
"Ừ, giờ em về nhà, anh có về cùng không?" Thời Ly hỏi anh.
Quý Trì Vu lắc đầu: "Em về đi, tôi có chút việc. Đi trước."
Anh xoay người bỏ đi, có lẽ là để gặp các nhân viên trong đoàn chương trình để bàn bạc công việc.
Thời Ly đáp một tiếng, hai người giống như không quen biết nhau, lướt qua nhau mà không nói gì.
Sau khi Quý Trì Vu bước đi vài bước, anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thời Ly sắp rẽ vào góc khuất, cô có vẻ đã gầy đi rất nhiều. Anh thiết nghĩ, bàn công chuyện xong anh sẽ về nhà sớm, đưa cô đi ăn để tẩm bổ thêm.
Chỉ là, lúc Quý Trì Vu về nhà, Thời Ly đã không còn trong nhà nữa.
Sau khi về nhà thay đồ và lấy va-li, Thời Ly bắt taxi đến thẳng sân bay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]