Giản Hoài Nhu lật tìm thông tin liên lạc của Quý Trì Vu nhưng không thể gọi được, Quý Trì Vu đã chặn cô.
Giản Hoài Nhu toàn thân lạnh toát, như rơi vào hầm băng. Cô có một cảm giác, sự nghiệp của mình đã đi đến hồi kết. Khi Giản Hoài Nhu đang bị nồi sợ hãi bao trùm, cô nhìn thấy một bóng người đi qua hành lang. Cô lập tức nhận ra đó là Quý Trì Vu.
Giản Hoài Nhu bỏ hết mọi thứ trong tay xuống, lao người đuổi theo. Cô chạy đến bên Quý Trì Vu, đưa tay nắm lấy tay của anh.
Quý Trì Vu nhíu mày, cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, trong đôi mắt của anh đầy sự lạnh lùng.
"Buông tay."
Giản Hoài Nhu rơi nước mắt, lắc đầu, cô ôm chặt cánh tay của Quý Trì Vu, như thể đã chịu đựng hết mọi nỗi uất ức trên thế giới, đôi mắt đào hoa ngấn lệ nhìn Quý Trì Vu, tủi thân hỏi anh: "Trì Vu, em đã làm sai gì sao? Tại sao lại đối xử với em như vậy?"
"Cô không nghe lời." Quý Trì Vu lạnh lùng nói.
Giản Hoài Nhu ngây ra, "Em đâu có..."
Quý Trì Vu liếc nhìn cô từ trên cao, anh lâu ngày ở vị trí cao, khí thế tự nhiên tỏa ra, khi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, cô không thế không run rấy.
Quý Trì Vu hừ lạnh một tiếng, đưa tay nâng căm cô lên: "Chỉ có bấy nhiêu can đảm mà còn dám tác oai tác quái trước mặt tôi."
"Anh..."
"Thời Ly là vợ tôi, cô là cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-kiep-the-than-hu-tinh-gia-y/3739402/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.