Trì Vu ngồi ở phòng họp, đếm từng khắc trôi qua.
Thời Ly đã đợi được 2 tiếng 48 phút rồi.
Anh nghĩ, cũng gần 3 tiếng rồi, để cô chờ như vậy coi như trừng phạt nhỏ, chắc cũng đủ rồi. (1
Lúc này, Hà Du Quân gõ cửa bước vào.
"Cậu tới đúng lúc lắm. Cậu sang nói với Thời Ly là tôi họp xong rồi, giờ sẽ qua gặp cô ấy."
Vẻ mặt Hà Du Quân có vẻ khó xử: "Sếp Quý... mợ chủ..."
"Cô ấy làm sao thế? Chờ lâu quá nên giận rồi à?"
"Mợ chủ... mợ chủ đi mất rồi."
Hiển nhiên, vẻ mặt Quý Trì Vu hơi ngạc nhiên, sau đó anh cười lạnh: "Đi từ bao giờ?"
Hà Du Quân thành thật đáp: "Chuyện này tôi cũng không rõ. Tôi bận xử lý công việc, lúc qua kiểm tra đã không thấy người đâu nữa."
Quý Trì Vu không nói gì, trong lòng một một phen sóng cuộn, anh cảm thấy mình như thằng ngốc, ngồi đếm từng giây từng phút trôi qua, chỉ mong cô có thể kiên nhẫn chờ đủ 3 tiếng, như vậy anh sẽ nguôi giận mà tha thứ cho chuyện hoang đường đêm đó cô nói, cũng sẽ cử người đè hết các tin đồn của cô trên mạng xuống.
Thế mà cô chỉ đợi có 3 tiếng, à không, chắc chưa 2 tiếng đã không thể đợi nổi nữa.
"Hay là mợ chủ có việc đột xuất phải đi nên không kịp nhắn lại? Có cần gọi điện hỏi cô ấy một phen không?"
Quý Trì Vu không nói gì, anh xoay xoay chiếc bút trên tay, hỏi một câu chẳng liên quan:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-kiep-the-than-hu-tinh-gia-y/3738800/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.