Anh nghĩ, cũng gần 3 tiếng rồi, để cô chờ như vậy coi như trừng phạt nhỏ, chắc cũng đủ rồi. (1
Lúc này, Hà Du Quân gõ cửa bước vào.
"Cậu tới đúng lúc lắm. Cậu sang nói với Thời Ly là tôi họp xong rồi, giờ sẽ qua gặp cô ấy."
Vẻ mặt Hà Du Quân có vẻ khó xử: "Sếp Quý... mợ chủ..."
"Cô ấy làm sao thế? Chờ lâu quá nên giận rồi à?"
"Mợ chủ... mợ chủ đi mất rồi."
Hiển nhiên, vẻ mặt Quý Trì Vu hơi ngạc nhiên, sau đó anh cười lạnh: "Đi từ bao giờ?"
Hà Du Quân thành thật đáp: "Chuyện này tôi cũng không rõ. Tôi bận xử lý công việc, lúc qua kiểm tra đã không thấy người đâu nữa."
Quý Trì Vu không nói gì, trong lòng một một phen sóng cuộn, anh cảm thấy mình như thằng ngốc, ngồi đếm từng giây từng phút trôi qua, chỉ mong cô có thể kiên nhẫn chờ đủ 3 tiếng, như vậy anh sẽ nguôi giận mà tha thứ cho chuyện hoang đường đêm đó cô nói, cũng sẽ cử người đè hết các tin đồn của cô trên mạng xuống.
Thế mà cô chỉ đợi có 3 tiếng, à không, chắc chưa 2 tiếng đã không thể đợi nổi nữa.
"Hay là mợ chủ có việc đột xuất phải đi nên không kịp nhắn lại? Có cần gọi điện hỏi cô ấy một phen không?"
Quý Trì Vu không nói gì, anh xoay xoay chiếc bút trên tay, hỏi một câu chẳng liên quan: "Bữa tối với Giản Hoài Nhu, đã sắp xếp ổn thỏa chưa?"
Hà Du Quân ngẩn người, rõ ràng không ngờ chủ để lại thay đổi nhanh và đột ngột như thế, nhưng anh vẫn nhanh chóng phản ứng lại: "Trợ lý Hạnh đã đặt chỗ xong rồi ạ."
"Thế không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài đi." Quý Trì Vu tháo đồng hồ ném lên mặt bàn họp, phẩy tay đuổi Hà Du Quân ra ngoài.
Anh vốn còn định hỏi sếp tổng nên xử lý vụ dư luận về mợ chủ trên mạng ra sao, nhưng nhìn cái mặt sắp đen hơn đít nồi của Quý Trì Vu, bao lời muốn nói lại nuốt ngược vào trong, lặng lẽ bước ra ngoài.
Trên đường về nhà họ Thời, Thời Ly xem lại thông tin trên mạng lần nữa. Cư dân mạng chia thành hai phe, một phe bênh Giản Hoài Nhu, chửi bới Thời Ly không ra gì, còn lôi cả tác phẩm của cô ra soi mói, đánh giá 1, 2 sao nhiều vô kể. Một phe khác đứng về phía Thời Ly, chủ yếu là phe chính thất găm hận tiểu tam.
Những lời mắng chửi Thời Ly chẳng buồn ngó ngàng tới, dẫu sao có mắng chửi cũng chỉ là những người không tiếp xúc với cô, không biết con người cô, lời của họ chẳng ảnh hưởng đến cảm xúc của Thời Ly. Mà thứ chính xác, đích thực ảnh hưởng tới cảm xúc của cô lại đến từ người căm ghét cô nhất - mẹ của cô - Thời Lan.
Thời Ly vừa bước chân vào cửa nhà, Thời Lan đã đứng chờ ngay, tay bà cầm chổi lông gà, chỉ vào mặt Thời Ly, bắt cô quỳ xuống.
Thời Ly bèn quỳ.
Dù sao từ nhỏ đến lớn cô cũng không ít lần phải quỳ rồi.
Nhà họ Thời có cả một kho chổi lông gà, bởi vì mỗi lần Thời Lan đánh cô, chổi cũng rụng lông lả tả. Bà không thích cầm roi mây đánh, vì cầm roi mây vừa cứng vừa đau tay, chổi lông gà trái lại cầm êm tay hơn
"Mày nói xem, mày đã làm cái trò gì?"
Thời Ly mím môi, đảo mắt nhìn quanh nhà một vòng. Hôm nay trong nhà không có người khác, ông ngoại cô cũng đi vắng, người giúp việc cũng trốn trong phòng. Thời Ly thở phào một hơi.
Như vậy thật tốt, chí ít cô không cảm thấy mất mặt.
"Lúc nhỏ đáng lẽ tao không nên giành quyền nuôi mày, nên để mày cuốn xéo cùng với thằng bố vô dụng của mày cho rồi. Đúng là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh! Một cặp bố con vô dụng!"
Những lời này Thời Ly không phải lần đầu nghe, nhưng đúng vào giây phút đó, cô vẫn cảm thấy đau lòng.
"Tao cứ tưởng ít nhất mày có ích hơn thằng bố mày, nhưng mày đã làm gì? Đến chồng còn không giữ được, lại còn bị nó khiêu khích ngay trên sóng truyền hình? Mày có gương mặt xinh đẹp như này để làm gì? Đến diễn cũng không biết diễn cho ra hồn." Thời Lan quất cái chổi lên mặt bàn bên cạnh dọa nạt, tiếng "chát" vang lên khiến lưng Thời Ly căng cứng.
"Nói đi!" Thời Lan thấy cô không lên tiếng, liền dùng cây roi mạnh tay chọc vào vai cô.
Thời Ly ngẩng đầu nhìn bà: "Mẹ muốn con nói gì đây? Nói là con mãi mãi cũng không học được cách ích kỷ, đặt lợi ích lên hàng đầu như mẹ? Nói con thấy nhục nhã vì làm mất mặt nhà họ Thời, làm mất mặt mẹ sao? Hay mẹ muốn con nói, con sẽ tự nguyện đi xin lỗi Giản Hoài Nhu, sẽ xuống nước cầu xin Quý Trì Vu, để giúp công ty nhà họ Thời tránh khỏi một kiếp nạn bị liên lụy?"
"Thái độ này của mày là sao hả? Giờ mày muốn làm gì? Cảm thấy oan ức, cảm thấy tao nói sai à? Mày thử nhìn lại xem từ nhỏ đến lớn mày đã từng làm tao hãnh diện chưa? Từ tiếu học đến trung học, có lần nào mày đạt được hạng nhất chưa? Mấy lớp năng khiếu tao bỏ tiền cho mày đi học, mày đã giành được giải thưởng danh giá nào chưa? Lãng phí tiền của vào những thứ vô bổ, chỉ biết theo đuổi cái đam mê không nuôi nổi mình như thằng bố chết tiệt kia của mày. Tiêu tốn biết bao tiền để đi du học, cuối cùng cô học được cái gì? Học xong không chịu về nước, không chịu về nhà, còn sống dở chết dở vì một thằng đàn ông cù bất cù bơ..."
"Câm miệng!" Thời Ly đột ngột hét lớn.
Thời Lan nhìn thẳng vào mắt Thời Ly, chỉ thấy đôi mắt ấy giống như mắt của một con sói nhỏ, còn bà như gã thợ săn vừa giết cả gia đình nó.
Cả người Thời Lan lạnh toát, bà sững sờ khi thấy Thời Ly lần đầu tiên dám phản kháng, nhưng cùng lúc ấy, cơn giận dữ bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Thời Lan nghĩ, mình đã sinh ra Thời Ly, nuôi lớn nó, vậy mà cuối cùng nó lại dám hỗn hào nói mình câm miệng, chỉ vì nhắc đến thằng đó.
Ban nãy cái chỗi gõ lên mặt bàn chỉ để dọa nạt Thời Ly, vì Thời Lan vẫn kiêng nể Quý Trì Vu, nhưng câu quát tháo của cô đã khiến bà mất hết lý trí. Thời Lan vung cái chối trong tay, quất thắng vào người Thời Ly.
"À, mày giỏi rồi! Mày giỏi lắm rồi! Vì một thằng đàn ông mà cãi mẹ mày! Nếu biết sớm như thế này, năm đó tao nên để mày chết luôn ở nước ngoài, chứ không nên lặn lội sang đưa mày về!"
Thời Ly bật cười điên dại: "Vậy thì bây giờ đánh chết con đi, bây giờ mẹ đánh chết con cũng chưa muộn mà!"
Cơn đau rát bỏng lan từ cánh tay đến lưng, nhưng Thời Ly vẫn không chịu im lặng, vẫn cười: "Nếu đã không yêu con, mẹ còn sinh con ra làm gì? Có lẽ con chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời mẹ nhỉ?"
Cơn giận của Thời Lan càng lúc càng lớn, bà không kiềm chế được mà quất thêm vào Thời Ly. Không biết từ lúc nào, cây chối lông gà bị bà ném đi, bà bắt đầu dùng cả tay chân đánh cô.
Cuối cùng mọi chuyện kết thúc khi Thời Lan thấy đổ máu.
Trong cơn thịnh nộ lấn át lý trí, bà xô mạnh Thời Ly, khiến cô ngã nhào, bả vai đập vào góc nhọn ở cạnh bàn, làm đổ bình hoa thủy tinh bên trên xuống, sau đó Thời Ly lại theo quán tính sau khi va đập, bổ nhào về hướng ngược lại, khuyu tay cô đập xuống đất, đúng lúc bị mấy miếng thủy tinh vỡ găm vào. Cô đau đớn hét lên một tiếng, máu tươi chảy loang lổ trên tấm thảm lông trắng muốt, trông cực kỳ thê lương.
*Lời tác giả: Mọi người thử đoán xem, Thời Ly với người trong lòng tại sao lại chia tay? Ai đoán trúng mà sớm nhất
Di xin tặng một chiếc kẹp tóc custom siêu xinh ạ ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]