Tạ Văn Tuyên tựa vào vai giáo y, ánh mắt hờ hững nhìn vào lưỡi dao sáng bóng.
Công chính tuy còn trẻ nhưng đã thấu rõ lòng người hiểm ác, hắn chỉ cần nói một câu là đủ để vạch trần bản chất yếu đuối, tự ti của chàng giáo y trông có vẻ thờ ơ điên loạn kia, bằng vẻ khinh bỉ lại thích chí: "Kiều Minh Lạc, anh không dám."
Tạ Văn Tuyên sinh ra trong một gia đình có tiếng tăm, luôn có vô số người vây quanh nịnh nọt, lấy lòng hắn, bất chấp mọi thứ. Thế nên chỉ cần sau vài lần tiếp xúc, hắn đã nhìn thấy sự ganh tị, sợ hãi, trong ánh mắt của Kiều Minh Lạc.
Đúng vậy, Kiều Minh Lạc không dám.
Y vật vã tìm cách lớn lên trong cái chốn thắng làm vua thua làm giặc, dần dà hình thành nên lòng kính sợ trước kẻ nắm cường quyền. Thứ khổng lồ như nhà họ Tạ, chỉ cần một đầu ngón tay thôi cũng đã đủ khiến y thoi thóp, trở thành chó nhà có tang.
Vậy nên, dẫu cho Kiều Minh Lạc có thích Đường Tiểu Đường cách mấy, ganh tị, căm ghét Tạ Văn Tuyên cách mấy, cũng chẳng thể nào ra tay với Tạ Văn Tuyên.
Từ trước đến nay hắn chỉ điên loạn với một mình Đường Tiểu Đường, thậm chí điên loạn đến mức mất trí muốn hãm - hiếp - cậu.
Kiều Minh Lạc bề ngoài xán lạn nhưng nội tâm thì bốc mùi thối nát, thực sự là một tên phản diện đúng chuẩn.
Tạ Văn Tuyên cảm giác được người bên cạnh run rẩy chốc lát rồi lại khôi phục trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-khoc-loc-tham-thiet-vi-toi/3372543/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.