Sắc mặt Hà Quân Càn so với dĩ vãng càng thêm tái nhợt âm trầm, nắm tay hắn gắt gao siết chặt, run giọng nói: “Lương Văn Túc, ngươi và ta quen biết đã ba trăm năm. Tuy ta hận ngươi thấu xương, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn ngươi tìm đường chết. Ngươi làm bậy nhiều năm như vậy, hai bàn tay đã nhuốm bao nhiêu tiên huyết. Hiện giờ, kẻ muốn lấy mạng ngươi nhiều không đếm xuể, ngươi trốn cũng không thoát, vẫn là đầu hàng đi. Thiên Diễn Tông Huyền Đạo Tử nói, hắn sẽ không lấy mạng ngươi, chỉ giam ngươi sau chùa La Hán Tự, để ngươi sám hối chuộc tội, ngươi……”
Lương Văn Túc nghe xong, không kiên nhẫn cắt ngang lời hắn, nói: “Uổng cho ta luôn xem ngươi là tri kỷ. Nguyên lai, ngươi đến một chút cũng không hiểu ta. Ta thà rằng chết đi, cũng không để mình trở thành tù nhân.”
Thân mình Hà Quân Càn cứng đờ, hắn sao lại không biết suy nghĩ của Lương Văn Túc. Người này cao ngạo thành thói, chưa bao giờ chịu cúi đầu quy phục trước bất kỳ ai. Cũng chính vì tính tình ngoan cố đó mà trăm năm trôi qua, y đã nếm trải không ít thương thế, Hà Quân Càn cũng không nhớ rõ.
Hôm nay, sở dĩ hắn nói như vậy cũng là vì bất đắc dĩ.
Hắn thân mang huyết hải thâm thù ẩn núp ở ma cung. Tận mắt chứng kiến kẻ thù mình dùng thủ đoạn từ non nớt đến thành thục, từ một tiểu đệ tử Trúc Cơ kỳ, từng bước đi lên đường máu trở thành tôn chủ Diêm Uyên Cung, thống lĩnh ma tu Xa Dữ Giới. Thời khắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-tung-giay-phut/170784/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.