Mặc dù Thương Ngô Phái và Thiên Cực Môn cùng ở Thân Châu, nhưng lãnh thổ của đại lục Thanh Lâm rất rộng lớn nên hai môn phái cách nhau rất xa, Phong Già Nguyệt lấy vân chu ra, đưa ba thanh niên trẻ tuổi lên bay về phía Thương Ngô Phái - một trong mười môn phái lớn nhất.
U Vũ chu đáo săn sóc, Lộ Nhất Minh cởi mở hào phóng, tính cách hai người bù trừ cho nhau, còn là những người bạn mà Phong Già Nguyệt chuẩn bị cho Cơ Tinh Loan, vì thế sau khi lên vân chu được một lát, nàng liền chủ động tách khỏi bọn họ.
"Ba đệ chơi vui vẻ nhé, ta đi nghỉ ngơi một lát." Nàng cười tủm tỉm nói.
Cửa vừa đóng lại, căn phòng vốn dĩ cũng coi như náo nhiệt nháy mắt trở nên vắng lặng, thậm chí bầu không khí giữa ba người còn hơi đông cứng.
Cơ Tinh Loan liếc xéo U Vũ Và Lộ Nhất Minh, một áp lực cực lớn lập tức ập xuống, hai người còn lại không thể phòng bị, bị áp lực vô hình đè nén đến mức lưng hơi gù xuống.
"Tỷ tỷ bảo ta chơi cùng các ngươi." Cơ Tinh Loan nở nụ cười nhẹ bâng quơ khiến hai người kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, Lộ Nhất Minh thở hổn hển nói, "Nếu chưởng môn có hỏi, bọn ta sẽ nói với tỷ ấy chúng ta chơi với nhau rất vui."
"Ừ." Cơ Tinh Loan vẫn chưa hài lòng lắm, "Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi hãy nói trong lòng có cảm ngộ, phải bế quan vài ngày."
U Vũ và Lộ Nhất Minh liếc nhau, cùng lặng lẽ thở dài: "Vâng."
Bọn họ thật sự không hiểu, sao một người tốt như chưởng môn lại có một đệ đệ ác ma như vậy chứ?
Điều ghê tởm hơn là, cậu ta còn giả vờ vô cùng trong sáng hiền lành trước mặt chưởng môn!
Ngày hôm sau, khi Phong Già Nguyệt nghe hai người lần lượt nói có cảm ngộ, phải bế quan, nàng hơi sững sờ: "Đây là chuyện tốt, các đệ bế quan đi."
U Vũ có chút không nỡ: "Nếu tỷ tỷ có việc muốn bọn ta làm thì ta có thể bế quan chậm mấy ngày."
Vừa dứt lời, hắn đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của Cơ Tinh Loan, U Vũ cúi đầu, nhưng không có ý thỏa hiệp, Cơ Tinh Loan nheo mắt lại.
"Ơ?" Phong Già Nguyệt xoa xoa cánh tay, "Sao tự nhiên thấy hơi lạnh nhỉ?"
Cơ Tinh Loan thu hồi sát ý, lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên vai nàng, còn săn sóc nói: "Tỷ tỷ, để bọn họ đi bế quan đi, đừng làm chậm trễ tu hành của bọn họ."
"Đệ nói đúng." Phong Già Nguyệt phất tay với hai người, "Các đệ mau đi bế quan đi."
Nhìn chưởng môn cười híp mắt cùng với Cơ Tinh Loan tỏa ra khí lạnh sau lưng nàng, Lộ Nhất Minh lôi kéo U Vũ rời đi: "Bọn ta xuống trước nhé."
Phong Già Nguyệt than nhẹ một tiếng: "Cuối cùng vẫn chỉ có hai người chúng ta."
Khóe miệng Cơ Tinh Loan hơi nhếch lên: "Đúng vậy, từ đầu đến cuối chỉ có hai người chúng ta."
Hắn lấy ra mấy đĩa điểm tâm và một ấm trà, dẫn linh tuyền từ trong ngọc bội Thanh Long ra, linh tuyền tự động chảy vào ấm trà, hắn cho thêm một nắm linh trà, trực tiếp dùng linh khí đun nóng, hương trà nhanh chóng tỏa ra.
Phong Già Nguyệt mới nhấp một ngụm đã cảm thấy sảng khoái tinh thần, đôi mắt nàng tỏa sáng: "Trà ngon thật, đệ lấy ở đâu thế?"
Nhà nàng ở phía nam, trước khi xuyên qua gần như ngày nào nàng cũng uống trà, trước khi lên đại học, vừa uống trà vừa xem TV vừa buôn chuyện luôn là chương trình không thể thiếu mỗi ngày của nàng và bà nội.
Sau này dù bà nội nàng đã qua đời, nàng chỉ còn lẻ loi một mình, nhưng nàng vẫn uống trà mỗi ngày, chỉ là mỗi lần uống trà, nàng đều sẽ quen tay rót ra hai tách.
Sau khi xuyên đến đây đúng là nàng rất ít khi uống trà, chỉ uống mấy lần cùng với Cơ Tinh Loan.
Cơ Tinh Loan hơi cụp mắt, vừa nghiêng người châm trà cho nàng, vừa nói bâng quơ: "Thấy tỷ tỷ thích uống trà mà ta lại không tìm được trà ngon, ngày hôm qua ta nhất thời sốt ruột, đột nhiên thấy mình xuất hiện ở một nơi xa lạ, ở đó đúng lúc có một bao trà, ta......"
Hắn nói rõ ràng là cảnh tượng tiến vào bảo khố Long gia, nụ cười của Phong Già Nguyệt nháy mắt tắt ngóm, thay vào đó là sự tức giận.
Phong Già Nguyệt đập tay lên bàn "rầm" một tiếng, Cơ Tinh Loan ngậm miệng lại, tỏ vẻ mờ mịt nhìn nàng, nhìn vẻ mặt của của hắn, một bụng lửa giận của Phong Già Nguyệt biến thành bất đắc dĩ.
Nàng dựng mấy lớp kết giới, vừa đau lòng vừa hận sắt không thành thép nói: "Ngươi còn chê ngươi chưa đủ đau đầu đúng không? Còn dám lấy đồ từ bên trong nữa?"
Một khi bảo khố Long gia mở cửa, nó sẽ làm tiêu hao sức mạnh tinh thần của người mở cửa, hơn nữa còn sẽ liên tục hấp thu không ngừng, nếu vào trong tu luyện hoặc lấy thứ gì đó từ bên trong thì sức mạnh tinh thần sẽ hao tổn hơn gấp nhiều lần, căn bản không phải là mức độ mà một thanh niên mười tám tuổi mới đến Kim Đan có thể chịu đựng được.
Trong bảo khố Long gia còn có ghi chép, có một tiền bối vô tình mở cửa bảo khố Long gia, nhưng hắn không có đủ sức mạnh tinh thần, lại còn tham lam muốn lấy nhiều đồ ở trong ra, cuối cùng bị bảo khố hút cạn sức mạnh tinh thần, trực tiếp nổ tung chết tại chỗ.
Bởi vậy có thể thấy bảo khố Long gia chính là một thanh kiếm hai lưỡi, với người có thực lực cao cường thì nó chính là một tôi tớ tốt nhất, chỉ cần có thực lực để mở ra thì vô số bảo vật bên trog đều là của ngươi, nhưng với người không đủ thực lực thì nó lại có thể là hung thủ hại chết ngươi.
Trong truyện, vì là thời khắc sinh tử nên nam chính mới không thể không gượng ép mở cửa bảo khố Long gia khi ở kỳ Kim Đan, vào trong tránh thoát một kiếp, sau đó thì mắc bệnh đau đầu, chỉ để người ta cảm thấy hắn đẹp mạnh thảm, đau lòng vì hắn.
Thế mà bây giờ Cơ Tinh Loan lại vì tìm một bao trà ngon cho nàng mà hao phí nhiều sức mạnh tinh thần như vậy để đi vào, Phong Già Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy vớ vẩn và phiền muộn.
Nàng thật sự rất tức giận, hai tay nhéo hai má Cơ Tinh Loan kéo mạnh sang hai bên.
Gương mặt vốn cực kỳ đẹp trai của hắn bị nàng kéo thành dáng vẻ khôi hài.
Nàng nhéo không lưu tình chút nào, hai má Cơ Tinh Loan đau nhức, lúc này nàng mới buôn ra.
"Ta cảnh cáo đệ, lần sau nếu còn dám tùy tiện đi vào lấy đồ, ta sẽ đánh chết đệ!" Phong Già Nguyệt hung tợn nói, "Nghe rõ chưa?"
Người lần trước nói muốn giết chết hắn bây giờ thi thể đang ở đâu nhỉ? A hắn nhớ ra rồi, tên đó đã bị hắn nghiền nát thành tro.
Bây giờ lại có kẻ nói muốn đánh chết hắn......
Đúng là không biết sống chết mà!
Cơ Tinh Loan đơ người một lúc lâu rồi gật đầu.
"Còn nữa, sau này không được nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai, một chữ cũng không được, nghe rõ chưa?"
Hắn lại gật đầu một cách cứng nhắc, hai mắt vẫn nhìn nàng.
"Nếu đệ muốn thứ gì thì cứ nói với tỷ tỷ, không phải lúc khẩn cấp thì không được nhờ vả thứ đó, hiểu chưa?" Phong Già Nguyệt hạ giọng xuống.
"Hiểu rồi." Cơ Tinh Loan xoa xoa hai má còn đau, nghiêm mặt cầm ấm trà lên định đi đổ.
"Đệ làm gì đó?" Phong Già Nguyệt ngắn hắn lại.
"Đổ đi." Hắn không thay đổi sắc mặt nói.
Nàng đoạt lại ấm trà trong tay hắn, "Lấy cũng lấy ra rồi, sao có thể lãng phí chứ!"
"Ta phải uống sạch không thừa một giọt nào." Nàng uống từng ngụm từng ngụm hết một ly, vừa lòng đến mức nheo mắt lại, "Ngon thật đấy."
Không hổ là đồ lấy từ bảo khố Long gia, tràn đầy linh khí, uống xong cả người đều tản ra hương trà thoang thoảng.
Thấy nàng chìm đắm vào linh trà, Cơ Tinh Loan lại sờ sờ hai má còn đau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]