Sau khi biết mình mang thai, Hải Lan cũng không định nói. cho ba mẹ cô biết, dù gì thì người ở lại thế giới này cũng không phải là cô, nếu như Tề Duyệt biết, thì cũng dễ dàng nói que thử thai có vấn đề.
Nói ngắn lại, giấu chuyện của ngày hôm nay đi là được rồi.
Đem đồ về nhà, lựa ra đưa tới phòng từng người, sau đó mới rời khỏi nhà.
Đến tiệm cơm, cha mẹ còn chưa tới, đã có một vị khách không mời mà đến.
“Dì Hải gọi điện thoại cho mẹ anh, nói em đã đặt nhà hàng đón gió tẩy trần cho anh.”
Hải Lan lập tức cạn lời, dưới đáy lòng kêu rên:…… Mẹ, mẹ tha cho con đi.
Như nhìn thấu suy nghĩ của Hải Lan, Nhạc Cảnh Hiên hơi một phơi: “Không cần quá lo lắng, anh sẽ phối hợp với em.”
Hải Lan nhìn về phía anh ta, có chút khó hiểu, “Phối hợp cái gì?”
“Phối hợp với em, không để cho em khó xử.”
Hải Lan lập tức hiểu ý của anh ta, Nhạc Cảnh Hiên quá mức tri kỷ, Hải Lan hơi thả lỏng cảnh giác, nở một nụ cười với anh ta: “Vậy em cảm ơn anh trước.”
Hai nhà cùng nhau ăn cơm chiều, bởi vì có giao tình sâu, cho nên bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Nhà Nhạc Cảnh Hiên có ba người, cha của anh ta không còn nữa, chỉ còn mẹ và em gái của anh ta, bối cảnh gia đình còn rất giống với Lăng Việt….
Khoan đã, lưu quá học điểm này cũng rất giống.
Hải Lan dùng ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652454/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.