Hơn 8 giờ tối, bóng đêm mông lung, cùng với gió đêm thanh mát thổi tới, thổi tan sự nóng nực của mùa hè.
Vừa đi qua tiệm cơm, công viên trong tiểu khu có không ít người, dắt chó đi dạo, hoặc là người một nhà cùng nhau tản bộ, cho con chơi ở trong một khu, Hải Lan có chút buồn bực.
Không phải Tiểu Hải Thiên rất sợ người lạ sao?
Vậy thằng nhóc đang kéo tay Nhạc Cảnh Hiên không chịu buông tay kia, là em trai của cô thật sao?
Rõ ràng đây là lần đầu tiên gặp mặt, sao bộ dáng lại làm như thân quen như vậy?
Không đuổi người đi được, càng không thể giao Hải Thiên cho Nhạc Cảnh Hiên người nhiều năm không gặp xem như nửa người xa lạ kia, cho nên đành phải nuốt lời từ chối cùng nhau tản bộ vào trong bụng, rồi ba người cùng nhau tản bộ.
Nửa ngày không nói chuyện, Nhạc Cảnh Hiên tìm đề tài, “Nghe bác gái nói em vừa tốt nghiệp đã đến Gallery làm việc, xem ra em thật sự hứng thú với mỹ thuật.”
Hải Lan nhìn anh ta: “Không phải anh biết sao?”
Hải Lan từ nhỏ liền ở nghệ thuật hun đúc hạ cũng thích hội họa, từ nhỏ đã thích, trúc mã như anh ta hẳn là cũng biết điều này.
Nhạc Cảnh Hiên nhàn nhạt nói: “Nhiều năm không gặp, anh cho rằng em đã đổi sở thích.”
Hải Lan kéo Hải Thiên đi về phía trước, không chút để ý nói: “Em là một người dốc lòng vì đam mê.”
Nghe vậy, Nhạc Cảnh Hiên liếc nhìn Hải Lan, khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-lai-trung-sinh/3652453/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.