Chỉ là hiện tại, ý nghĩ này.
Đã bị vỡ tan bởi cảnh tượng triền miên hết sức trước mắt.
Hóa ra, thiếu gia lại thích đàn ông sao? Nhưng tại sao, nhất định phải là Túc Cửu Từ?
Cơ thể cứng đờ, lạnh lẽo.
Cô ta cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, lặng lẽ lui ra ngoài.
Mà nụ hôn này, vốn là Tô Yên chủ động.
Kết quả đến khi kết thúc, người mệt lại là cô.
Quân Vực cũng không còn bộ dạng như ban nãy, ngược lại hai mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào môi Tô Yên.
Như thể giây tiếp theo, hận không thể nuốt chửng cô vậy.
Tô Yên đứng dậy.
Cô nhìn hắn, rất nghiêm túc:
“Anh đừng gây sự vô cớ nữa.”
Ý nói, là bộ dạng gây khó dễ vừa rồi của hắn.
Quân Vực lúc này tâm tư đều dồn cả vào đôi môi hồng phấn kia.
Tô Yên nói gì, cũng là thuận theo.
Hắn lên tiếng đáp:
“Được.”
Tô Yên thấy hắn dễ nói chuyện như vậy, bèn gật đầu.
Không thèm quản hắn nữa, cô ngồi xuống bên cạnh, cầm đũa lên định ăn tiếp.
Quân Vực nhìn cô, bao nhiêu suy nghĩ đều tan biến.
Tô Yên kéo đĩa gà xào cay qua, ý bảo hắn ăn cơm.
Quân Vực nhìn đĩa gà xào, lại nhớ đến sắc mặt của ả người hầu ban nãy.
Hắn không động đũa.
Lần này, Tô Yên nhíu mày chặt cứng.
Dỗ thế nào cũng không ăn, nói kiểu gì cũng không ăn.
Trên đời này còn có ai khó chiều hơn hắn không?
Tần Tình Nguyệt không phải đã đi rồi sao?
Sao vẫn không ăn??
Cô rũ mắt, húp một ngụm canh miến xương vịt:
“Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691835/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.