Thậm chí có người trần truồng, ánh mắt đờ đẫn, trên người đầy những vết tích bị bạo hành, có lẽ đã tuyệt vọng. Liếc mắt nhìn qua, nhiều phòng như vậy, ít nhất cũng phải có hàng trăm người.
Con ngươi Tô Yên thoáng d.a.o động. Cô nhìn m.á.u trên tay mình, chớp chớp mắt. Giọng nói từng câu từng chữ: "Muốn rời khỏi nơi này không?"
Cô hỏi thành tiếng. Chỉ là những người trong lồng sắt, không một ai nói chuyện. Vẫn là một mảnh yên tĩnh. Có lẽ, những ngày tháng không thấy ánh mặt trời này đã kéo dài quá lâu, cũng không dám tin tưởng, vào hai chữ hy vọng.
Tô Yên cúi đầu, nhặt lên một chùm chìa khóa từ trên mặt đất. Sau đó, giao cho Tần Tình Nguyệt phía sau. Cơ thể Tần Tình Nguyệt run lên, gần như toàn bộ cơ thể đều đang run rẩy. Cô nắm lấy chùm chìa khóa đó, mở từng cái hàng rào một.
Rốt cuộc, trong ánh mắt ảm đạm vô hồn của mọi người, bắt đầu lóe lên hy vọng. Khi người đầu tiên đẩy cửa hàng rào ra, rồi người thứ hai, thứ ba. Có người điên cuồng chạy ra ngoài, hy vọng thoát khỏi tòa ngục giam này.
Có người, lại dừng bước chân. Đứng tại chỗ, nhìn mười mấy gã đàn ông còn chưa c.h.ế.t hẳn kia. Cắn răng, mang theo hận thù, gầm lên một tiếng: "Đi c.h.ế.t đi cho tao!!" Vừa hét, liền đã lao tới.
Đầu tiên là một người, tiếp theo, hai, ba, bốn, năm, một đám người xông lên. Ánh mắt căm hận đó, hận không thể ăn thịt uống m.á.u bọn chúng. Hận, quá hận.
Tô Yên nhìn cảnh tượng này, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691811/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.