Vẻ mặt hắn vốn dĩ đang dần vui vẻ hơn vì được ở cùng Tô Yên, nháy mắt liền ủ rũ.
Lông mi run rẩy, do dự: “Tôi không muốn về.”
Giọng nói nhàn nhạt, làm người nghe cũng thấy đau lòng.
Tô Yên gật đầu: “Vậy anh ở đây chờ tôi về.”
Hắn mím môi, đứng tại chỗ không nói được, cũng không nói không được.
Sắc mặt tái nhợt, lông mày rũ xuống đầy mất mát.
Trông thế nào, cũng giống như bị người ta vứt bỏ.
Tô Yên thay giày xong, chuẩn bị ra ngoài.
Nàng suy nghĩ một lát, quay trở lại trước mặt Kỷ Diễn, kéo hắn, để hắn ngồi xuống sô pha.
Sau đó nghiêm túc nói: “Tôi có chút việc phải làm, bắt buộc phải ra ngoài.”
Giọng nàng mềm mại, nhưng một khi đã quyết định, rất ít khi thay đổi.
Lần này, cho dù là Kỷ Diễn, cũng không được.
Đôi môi mỏng tái nhợt của Kỷ Diễn mím lại càng chặt.
Hắn cúi đầu, trên người vẫn quấn cái ga giường, trông có chút quái dị.
Hắn vẫn im lặng.
Tô Yên nhíu mày một chút.
Thay vì nói là đang trách hắn không chịu nói chuyện, chi bằng tự trách mình sao lại để ý hắn đến vậy.
Hiện giờ, bị hắn kìm kẹp, ra khỏi cửa cũng phải giải thích hết lần này đến lần khác.
Hắn đương nhiên không làm hành động cưỡng chế nào.
Nhưng chính cái bộ dạng bướng bỉnh khó chịu này, mới có thể kìm kẹp Tô Yên.
Tiểu Hoa lên tiếng, hiến kế cho ký chủ nhà mình: “Ký chủ, tật xấu đều là do nuông chiều mà ra, cô đ.á.n.h hắn hai cái không chừng lại ngoan ngay.”
Thôi được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691760/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.