Hai người đứng ở cửa một hồi lâu.
Tô Yên không nói gì, Kỷ Diễn cũng không lên tiếng.
Cứ đứng trơ ra ở đó.
Hồi lâu sau, Kỷ Diễn ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn Tô Yên mãi không lên tiếng, nuốt nước bọt.
Môi mấp máy, hồi lâu sau, mới chậm rãi nói:
“Cô nói, tôi có thể tới tìm cô.”
Nàng nhìn hắn, thật lâu, thật lâu.
“Vào trước đã.”
Nói rồi, duỗi tay dắt lấy tay Kỷ Diễn.
Tay hắn rất lạnh.
Chỉ là người xưa nay vốn thuận theo, lần đầu tiên lại phản kháng.
Hắn đứng tại chỗ, không đi theo Tô Yên vào trong.
Đôi con ngươi đen nhánh cố chấp nhìn Tô Yên.
Một lúc lâu, nàng lên tiếng:
“Có chuyện muốn nói với tôi?”
Giọng Tô Yên không khác gì bình thường.
Kỷ Diễn mím môi, mắt rũ xuống, lông mi run rẩy, nốt ruồi lệ kia theo biểu cảm này của chủ nhân, trông bi thương lạ thường.
Hồi lâu sau, môi Kỷ Diễn mấp máy:
“Có phải cô, không hy vọng tôi tới?”
Tô Yên nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, lực tay dần dần dùng sức.
Nàng là Chủ Thần, đã quen sinh tử, đã trải qua mặt xấu xí độc ác nhất của lòng người, có lẽ là do thời gian quá lâu, cũng có thể bản thân chính là một người có khả năng cảm nhận thấp.
Những nỗi đau thấu tim gan, hỉ tiếu nộ mạ, đều cách nàng rất xa.
Nàng sẽ không có khoảnh khắc tuyệt vọng, cũng sẽ không xuất hiện cảm giác hy vọng.
Vẫn luôn là như vậy.
Không thể dùng tốt hay xấu để phán xét, điều này giống như việc uống nước mỗi ngày, bạn có thể nói nước là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691753/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.