Ánh chiều tà chiếu rọi toàn bộ cung điện, đều nhuốm một tầng màu hồng phai.
Đêm xuống.
Âm thanh trong phòng dường như đã ngừng lại một lúc.
Nhưng không bao lâu, những âm thanh ái muội lại vang lên.
Cứ thế kéo dài đến tận đêm khuya.
Một đám tỳ nữ chưa từng thấy cảnh tượng này.
Bắt đầu lo lắng, vậy bây giờ họ nên làm gì? Họ chỉ từng thu dọn thi thể, chứ chưa bao giờ biết sau một đêm xuân phong này, thì nên làm gì.
Chuẩn bị nhặt xác cho tên nam sủng đó?
Hay là nấu chút nhân sâm bồi bổ cho hắn, kẻo bị vắt kiệt?
Thôi được rồi, trong ấn tượng của một đám tỳ nữ, vị giáo chủ hung tàn nhà họ, kể cả trong chuyện giường chiếu, cũng là người bền bỉ không suy suyển.
Người kiệt sức cuối cùng, không thể nào là giáo chủ, chỉ có thể là tên nam sủng Tiểu Dụ đó mà thôi.
Sáng sớm hôm sau.
Cung điện của Ma giáo, cửa lớn đóng chặt.
Trong phòng không có một tiếng động nào.
Tất cả đều im ắng.
Cho đến khi, tấm màn lụa màu đỏ hé mở, một bàn tay thon dài vươn ra, vén rèm giường lên.
Dần dần, sự vật trên giường bắt đầu hiện rõ.
Tóc Phượng Dụ rối tung, vẻ t.ì.n.h d.ụ.c giữa hai hàng lông mày đã tan biến, mang một vẻ thanh lãnh vốn có.
Hắn trông vô cùng đẹp, chỉ cần nhìn một cái, liền cảm thấy năm tháng tĩnh lặng có lẽ cũng chỉ đến thế mà thôi.
Chiếc áo trong màu trắng, mặc hờ hững trên người.
Đôi con ngươi đen láy từ từ hạ xuống, lướt qua người nào đó trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691671/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.