Im lặng.
Quả nhiên, người cá ăn thịt người dù trong bất kỳ câu chuyện nào cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.
Lúc này, Tô Yên cảm thấy má mình hơi đau, bèn hoàn hồn lại.
Cô phát hiện Donner đang véo má mình, chỉ dùng một chút sức, không đau lắm.
Hắn nở một nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tô Yên cuối cùng cũng đã tỉnh táo trở lại.
“Em đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Tô Yên nhìn hắn, rồi kinh ngạc nhận ra:
“Sao anh lại xuống giường?”
Nói rồi, cô vội đứng dậy để hắn ngồi xuống.
Về nỗi đau đớn phải chịu đựng khi đuôi cá biến thành đôi chân, Tô Yên đã hoàn toàn thấu hiểu.
Vì thế, suốt mười ngày qua, cô rất ít khi để Donner xuống giường đi lại.
Donner vươn tay kéo Tô Yên, ôm cô ngồi lên đùi mình.
Nụ cười nhàn nhạt của hắn tựa như làn gió xuân ấm áp.
“Anh không sao rồi.”
Nghe hắn nói, giọng hắn đã không còn khàn nữa. Tuy ngữ điệu không còn mộng ảo dễ nghe như trước, nhưng lại có thêm một nét từ tính.
Khiến cho Tô Yên mỗi lần nghe hắn nói chuyện, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy.
Tô Yên vẫn không yên tâm, định đứng dậy.
Nhưng Donner chỉ trông có vẻ yếu hơn Tô Yên, chứ thực ra lại khỏe hơn cô nhiều.
Hắn giữ chặt cô, để cô ngồi yên trên đùi hắn.
Hắn ôm trọn cô vào lòng, trên má nở một nụ cười mãn nguyện.
Một lúc lâu sau, giọng Donner vang lên:
“Tô Yên.”
“Vâng?”
“Chân anh khỏi rồi.”
“Vâng.”
Anh vừa mới nói rồi mà.
“Anh không còn đuôi cá, đã có được đôi chân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691657/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.