Sau đó, viên cảnh sát và bác sĩ mới đi ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, viên cảnh sát còn nói:
"Anh La Nguyên Kiệt, anh đã yêu cầu có hai tiếng nói chuyện riêng với cảnh sát. Sau hai tiếng nữa, hy vọng anh có thể hoàn thành lời hứa của mình."
Nói xong, họ liền đi ra ngoài.
La Nguyên Kiệt nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tô Yên.
Kể từ lúc Tô Yên bước vào, trong mắt anh ta đã ánh lên một tia hy vọng.
Chỉ là, khi anh ta cúi đầu và thấy những "vết dâu tây" trên cổ cô.
Ánh mắt La Nguyên Kiệt chợt căng thẳng.
Anh ta dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại.
"Tô Yên, anh thích em."
Chuyện đã đến nước này, đây là cơ hội duy nhất của anh ta.
Dù thế nào cũng phải nắm lấy.
Tô Yên nghe xong, gật đầu:
"Được, tôi biết rồi."
La Nguyên Kiệt đột nhiên mở to mắt, anh ta cười rộ lên, chỉ là nụ cười ấy đã không còn phong thái như xưa.
"Anh biết, anh đã phạm tội, một khi vào tù sẽ không biết bao lâu mới có thể ra ngoài. Nhưng, dựa vào bằng chứng cảnh sát đang có trong tay, họ hoàn toàn không thể định tội anh một cách chắc chắn."
"Sau đó thì sao?"
"Chỉ cần anh không nhận tội, họ cũng chỉ có thể cù nhây với anh. Tô Yên, anh biết em là người lương thiện, bây giờ anh giao quyền quyết định này vào tay em."
"Có ý gì?"
"Em có hy vọng anh vào tù không?"
Tô Yên nghe anh ta hỏi vậy, cảm thấy đây là một câu hỏi vô nghĩa:
"Dù ở đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691613/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.