Lòng bàn tay Long Lị Lị siết chặt, cô ta cúi đầu che đi sự d.a.o động trong con ngươi.
Hành động của cô ta rất nhỏ, không dễ bị người khác phát hiện.
Tô Yên lại liếc nhìn cô ta một cái, c.ắ.n ống hút, nói:
“Dù chị đang nghĩ gì, tốt nhất là đừng tiếp tục nghĩ nữa.”
Thân thể Long Lị Lị cứng đờ, cô ta ngẩng mắt lên:
“Em muốn nói gì?”
Tô Yên nhìn cô ta:
“Tôi nhớ tôi đã từng nhắc nhở chị rồi.”
Nụ cười trên mặt Long Lị Lị đã không còn giữ được nữa.
Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Nói như vậy, em đều đã biết cả rồi?”
Giọng Long Lị Lị nhỏ, nhưng vì hai người ngồi gần nhau, nên nghe rất rõ.
Nhưng, cô không có tâm tư đi tìm hiểu xem Long Lị Lị đang nghĩ gì.
Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Tô Yên uống một ngụm trà sữa.
“Rộng lượng một chút, đừng quá cố chấp.”
Cô lại nói một lần nữa.
Long Lị Lị gật đầu mỉm cười:
“Được.”
Nhưng, Tô Yên lại cảm thấy những luồng khí không tốt quanh cô ta càng nặng nề hơn.
Tô Yên cúi đầu.
Thật ra, Long Lị Lị có phải là người tốt hay không, có c.h.ế.t hay không, cô không quan tâm.
Nhưng, cô ta cứ hay lượn lờ trước mặt cô.
Bản thân cô, lại rất nhạy cảm với luồng khí này.
Thế nên mỗi lần cô ta lại gần, thật sự rất khó chịu.
Tô Yên dịch người sang bên cạnh, không thèm nhìn Long Lị Lị nữa.
Bên kia, giọng đạo diễn đột nhiên cao lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691595/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.