Tự nhiên là tam điện hạ của chúng ta.
Tô Yên bực bội, chọc chọc vào n.g.ự.c hắn:
"Lúc trước đã hứa rồi, sao ngươi lại lật lọng?"
"Grừ grừ grừ grừ grừ grừ grừ."
Lão tử đổi ý thì sao? Thế nào? Lúc trước nói mấy ngày là cho lão tử ra ngoài, đây đã bao lâu rồi??
Sắp hai thángแล้ว!!
Ta thấy ngươi cố ý muốn bỏ đói lão tử!
Tô Yên c.ắ.n môi, có chút phiền não.
Ai mà biết con sâu này không chịu ra??
Hiên Viên Vĩnh Hạo lại không hề vội vàng, cứ thế nhìn nàng phiền não.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói:
"Ký chủ, bây giờ phải làm sao?"
"Không sao, ta có cách."
Nàng tìm một miếng vải trắng sạch, lót bên mép giường, rạch một vết nhỏ trên ngón tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Sau đó lại rạch tay mình, nhỏ m.á.u lên miếng vải trắng.
Một giây, hai giây, ba giây.
Tạch, một tiếng.
Cùng với m.á.u chảy ra từ ngón tay Hiên Viên Vĩnh Hạo, đồng chí Cổ Vương, cũng chạy ra.
"Grừ grừ grừ grừ này grừ."
Cái gì vậy? Sao lại thơm thế?? Thơm quá!
Tô Yên không nói gì, không biết từ đâu tìm ra một cái hũ nhỏ, trực tiếp nhét đồng chí Cổ Vương cùng miếng vải trắng vào hũ.
Nàng chỉ vào cái hũ nhỏ:
"Ta tìm cho ngươi vật chủ, ngươi lại không cần."
Nàng đang dạy dỗ nó.
"Grừ grừ grừ grừ grừ grừ grừ."
Ngươi lừa lão tử?!
Tô Yên giơ tay ném đi, không thèm để ý đến con sâu này nữa.
Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm nàng, thấy nàng vui ra mặt, có vẻ chơi rất vui.
"Vui lắm sao?"
"Ừm."
"Vậy có phải cũng nên làm bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691544/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.