Trong thư phòng.
Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân đứng hai bên, thấy Tam điện hạ bước vào, đều hành lễ:
“Điện hạ.”
“Điện hạ.”
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi vào ghế gỗ tử đàn, mắt cụp xuống, thần sắc lãnh đạm.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Lâm Lệ Cường không nhịn được, lên tiếng trước:
“Điện hạ! Võ công của tỳ nữ đó chưa từng thấy qua, lại còn trốn dưới gốc cây nghe lén ta và Triệu thừa tướng nói chuyện, thần cho rằng, bây giờ là thời khắc mấu chốt, thà g.i.ế.c nhầm một trăm, còn hơn bỏ sót một!”
Giọng nói rắn rỏi, từ trong xương cốt toát ra sự sắt m.á.u và cảnh giác.
Mí mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo giật giật, ngước mắt lên, đôi đồng tử đen láy, sâu thẳm nhìn Lâm tướng quân, không khí tràn ngập áp suất thấp, chỉ nghe hắn một tiếng:
“Ồ?”
Cũng không biết là đồng ý hay không đồng ý.
Lâm Lệ Cường thấy điện hạ mãi không tỏ thái độ, không nhịn được lại muốn hỏi:
“Điện hạ…”
Chỉ là hai chữ "điện hạ" mới ra khỏi miệng, Triệu thừa tướng bên cạnh đã duỗi tay ngăn hắn lại.
Liền nghe thấy giọng nói nho nhã, ôn hòa của Triệu Tử Yến:
“Điện hạ, hôm nay ta và Lâm tướng quân đến đây, chỉ sợ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều sẽ chú ý.”
Nói rồi dừng lại một chút, lại nói:
“Đại hoàng tử dường như đã phát hiện điều gì đó, cảm giác hắn đang cố ý thăm dò điện hạ.”
Giọng nói Hiên Viên Vĩnh Hạo ôn hòa, nhưng lời nói ra lại hàm chứa sự lạnh lẽo:
“Không giấu được, thì không giấu nữa.”
Khóe môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691500/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.