“Bản cung không có hứng thú với túi tiền của ngươi, cũng không có hứng thú với kẹo của ngươi, nhưng lại rất có hứng thú với con người ngươi.”
Khi nói, ngón tay thon dài linh hoạt cởi dải lụa dài màu xanh nhạt bên hông Tô Yên.
Lúc này Tô Yên, ngón tay đều đang run, làm sao có thể phản kháng? Thế nên bị người ta thành thạo cởi áo ngoài, chỉ còn lại chiếc áo lót màu trắng.
Tô Yên nằm thẳng đơ ở đó, ngón tay vẫn siết chặt túi tiền.
Ừm, túi tiền quan trọng hơn quần áo một chút.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dạng keo kiệt của Tô Yên, ngược lại như đang so kè với cô.
Vươn ngón tay ra, móc lấy sợi dây dài của túi tiền, kéo ra ngoài.
Tô Yên bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, nghi hoặc:
“Điện hạ vừa rồi không phải nói không cần sao?”
Hắn cụp mắt xuống, giọng nói ôn hòa:
“Bản cung thiếu một cái túi tiền, nó rất thích hợp.”
Trở mặt không nhận những gì mình vừa nói.
Tô Yên không buông tay, điện hạ kéo ra ngoài.
Hai người vì một cái túi tiền mà cứ thế giằng co.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của Nam Đường:
“Điện hạ, tướng quân và thừa tướng đang đợi ở thư phòng.”
Giọng Nam Đường vừa dứt, lại mãi không nghe thấy tiếng trả lời.
Chỉ đành phải chờ ở cửa.
Trong phòng, Hiên Viên Vĩnh Hạo cụp mắt nhìn người đang mặc áo lót nằm trên giường giằng co không dứt với hắn.
Yên tĩnh một lúc lâu.
Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng:
“Điện hạ muốn loại túi tiền nào, tú nương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691499/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.