Khi Hiên Viên Vĩnh Hạo nói, hắn xòe bàn tay bị cắn ra.
Dưới ánh trăng, một lớp bột màu vàng nhạt trên lòng bàn tay hiện ra rõ mồn một.
Ý tứ hắn muốn biểu đạt đã quá rõ ràng.
Đôi mắt sâu thẳm, vẻ mặt yếu ớt vô hại nhìn Tô Yên, giọng điệu ôn hòa như lúc đầu:
“Chính lớp bột này đã dẫn dụ con rắn đến.”
Tô Yên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn.
Vết xanh tím ngày càng đậm, ẩn ẩn có dấu hiệu chuyển sang màu đen.
Trong sân viện này, chỉ có cô và Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Gió lạnh thổi qua, yên tĩnh đến đáng sợ.
Giây tiếp theo, cô đột nhiên nâng mu bàn tay hắn lên, đưa vết thương bị cắn vào miệng, dùng sức hút mạnh.
Sau đó, từng ngụm m.á.u đen được hút ra, rồi nhổ đi.
Có lẽ, Hiên Viên Vĩnh Hạo chưa bao giờ nghĩ cô sẽ làm như vậy, nên nhất thời ngẩn người.
Trên khuôn mặt yếu ớt của hắn, lần đầu tiên xuất hiện một cảm xúc khó tả.
Đó là kinh ngạc? Nghi hoặc? Hay vui mừng? Ting Ting Tang Tang - vui lòng không mang đi nơi khác
Khiến người ta không thể phân biệt được.
Cô vẫn luôn cúi đầu hút m.á.u đen, không nói một lời.
Một lúc lâu sau, khi m.á.u đen đã được hút sạch, chỉ còn lại m.á.u tươi ấm áp, Tô Yên mới dừng lại.
Cô ngẩng đầu, dùng tay áo lau vết m.á.u trên khóe môi.
Đôi mắt trong veo, nhìn hắn, giọng điệu mềm mại nhưng rất nghiêm túc:
“Ta sẽ không hại ngài, càng sẽ không để ngài chết.”
Nói xong, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-chinh-hac-hoa-cu-muon-chiem-kich-ban-cua-toi/4691482/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.